Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 205: Mới (2)

Giây phút này Lý Hỏa Vượng suy nghĩ rất nhiều.
Cậu bỗng mặc kệ làn da bị ma sát đau đớn, đứng bật dậy.
Lý Hỏa Vượng đi tới trước mặt chủ tiệm quần áo cũ không đầu, bế lên đi ra ngoài.
Trường kiếm chém sắt như chém bùn lại bị xem như cây xẻng bắt đầu đào hố.
Sau khi đào ra một cái hố to, Lý Hỏa Vượng tìm được đầu trong tiệm đặt nó đúng vị trí với xương khô không đầu, lại lấp đất.
Một tấm ván cửa bị dỡ xuống.
Lý Hỏa Vượng muốn khắc chữ, lại phát hiện chính mình đã sớm quên nét chữ.
Cuối cùng cậu đơn giản dùng mũi kiếm khắc hình vẽ quần áo, cắm trước nấm mồ.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng quay đầu đi vào một căn phòng khác, từ bên trong ôm ra xác chết của hai mẹ con.
Chôn từng bộ hài cốt, dựng lên từng tấm bia mộ mang theo đồ án.
Làn da chưa mọc ra hoàn toàn lại bị vải áo không ngừng ma sát, chẳng mấy chốc đã rách bươm, cộng thêm cảm giác đau rất nhạy, nên chẳng khác nào lăng trì.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không tạm dừng nửa phần, thân thể càng đau thì trong lòng cậu mới dễ chịu hơn một chút.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng không ngừng vận chuyển, áo đạo lại đổi thành màu đỏ sậm.
Khi Lý Hỏa Vượng lại đi vào một gian nhà trệt thì ngây người, bên trong đặt một chiếc nôi bằng trúc, cậu e ngại không dám lại gần.
“Ha ha ... so sánh với ngươi thì chẳng phải ta là thánh nhân sao?"
Một giọng nói quen thuộc như sấm nổ vang bên tai Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vụt ngoái đầu, trông thấy Đan Dương Tử ba đầu đang đứng trên nóc nhà ngói vụn của nhà đối diện.
Ba cái đầu nhe răng cười, Lý Hỏa Vượng giống như nháy mắt cảm giác được chính mình ở trong hầm băng.
Giây tiếp theo, Lý Hỏa Vượng động, không để ý Đan Dương Tử đứng trên nóc nhà, ngược lại chậm rãi quay đầu đi hướng dãy núi ở phương xa.
Mới đầu là bước chậm, ngay sau đó chạy chậm, cuối cùng đơn giản dứt khoát cắn răng chạy nhanh, máu từ người cậu nhỏ xuống đường đi.
“Các ngươi hãy giải thích cho ta! Chuyện này là sao? Tại sao Đan Dương Tử còn ở!"
Trong sơn động sáng tỏ, một đám giáo chúng của Áo Cảnh Giáo vây quanh nhìn, Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, mặt chảy máu loãng, lớn tiếng chất vấn hướng mấy động đá vôi trên vách tường ở trước mắt.
Một giọng nói già nua truyền ra từ một hang động:
“Tiểu hữu, giao dịch giữa chúng ta đã xong, sư phụ của ngươi sớm hồn phi phách tán, chúng ta không nhìn thấy hắn ở trên người của ngươi.”
Ngay lúc này, đồng tử của Lý Hỏa Vượng thu vô nhỏ xíu, dùng ngón tay run rẩy chỉ hướng một cửa hang:
"Vậy ngươi nói cho ta đó là cái gì? Các ngươi đều mù sao? Hồn phi phách tán chó má gì? Hiện tại hắn ảnh hưởng ta càng lớn, đều có thể tùy thời xuất hiện! Thứ này căn bản không có bị trừ tận gốc!"
Lý Hỏa Vượng bỗng hút ngụm khí lạnh:
“Không đúng! Ngay cả Khương Anh Tử cũng còn ở! Nàng ở ngay bên cạnh Đan Dương Tử!”
Lời này thốt ra, bản thân Lý Hỏa Vượng cũng nhận ra kỳ kỳ, Đan Dương Tử là bởi vì tu Tiên mới có thể tồn tại, nhưng Khương Anh Tử là tại sao?
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm nữ nhân đứt tay đứt chân, toàn thân máu thịt nhầy nhụa đứng ở phương xa.
Nàng vẫn nhìn cậu trân trân với ánh mắt cực độ oán hận.
“Tiểu hữu, chúng ta đã nói trước rồi, chỉ lo phần đuổi sư phụ của ngươi, chúng ta không quản được những ảo cảnh ly kỳ của Tâm Tố các ngươi.”
“Ảo cảnh của Tâm Tố?” Lý Hỏa Vượng trố mắt nhìn Khương Anh Tử và Đan Dương Tử vẫn đứng ở phương xa.
Một vị là quái vật máu thịt ba đầu dị dạng quanh người đầy Tiên nhứ, một vị là thiếu nữ trần trụi một tay một chân, toàn thân đầy vết sẹo dữ tợn.
Bọn họ đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt hoặc thù hận hoặc nghiền ngẫm nhìn Lý Hỏa Vượng đăm đăm.
Hai người thoạt trông vô cùng chân thực, chân thực đến nỗi Lý Hỏa Vượng không thể phân rõ đây rốt cuộc là người thật hay là ảo ảnh.
Cậu run rẩy nâng lên chân phải bước tới gần họ, nhưng rất nhanh Lý Hỏa Vượng phát hiện chính mình căn bản không làm được.
Mỗi khi Lý Hỏa Vượng tiến lên một bước là hai người ở phương xa sẽ lùi lại một chút.
Bọn họ không tự di chuyển, mà là họ vốn cách Lý Hỏa Vượng xa như vậy.
"Tiểu hữu? Huyền Dương tiểu hữu?"
Âm thanh từ trong hang kêu gọi mấy lần mới khiến Lý Hỏa Vượng khôi phục tinh thần.
Một giọng nói truyền ra từ một hang cổ, Lý Hỏa Vượng nhớ rõ đó là Thân Bản Ưu mặt chữ điền, trong âm thanh chất chứa cảm xúc phức tạp:
“Tiểu hữu, thoạt nhìn sắc mặt của ngươi khá kém.”
“Ta không sao, ta không sao.” Lý Hỏa Vượng bản năng đáp lại.
Nhưng chưa nói vài câu thì Lý Hỏa Vượng ngừng bặt, lập tức phản ứng lại, chính mình nói sai rồi.
Không sao cái gì, rõ ràng cậu gặp vấn đề lớn hơn.
Không chỉ vì Đan Dương Tử và Khương Anh Tử ở phương xa, còn bao gồm hiện tại cậu là cái gì.
Trước khi làm rõ vấn đề này, không ai dám bảo đảm sẽ không xuất hiện thêm một hoặc là số lượng nhiều nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận