Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 530: Bạch Linh Miểu

Cạnh gối đứa bé đặt một nắm đất, bên trên cắm ba cây nhang, khói nhang bay trên không trung hình thành mấy chữ mơ hồ.
Khi chữ sắp ngưng kết thì cửa sổ đóng kín bỗng thổi gió mạnh, thổi tán luồng khói.
Trong phút chốc tiếng vỗ trống càng dồn dập.
Móng tay đen dài của Đại Thần xẹt qua không trung, khói trắng sắp tán đi giống như biến thành sợi chỉ trắng có thực chất bị Đại Thần quấn vào tay.
Đầu móng tay sắc bén theo sợi chỉ trắng dẫn dắt đâm mạnh vào ba tấc dưới ngón cái của đứa trẻ.
Sau đó nhanh chóng rạch xuống, lòng bàn tay mềm mại của đứa bé bị rạch mở, từng cục màu vàng giống như cá chết mấp máy muốn chui ra.
Một cây kéo đen kín đầy dây buộc tóc màu đỏ đâm vào, rạch lỗ hổng lớn hơn.
“Hu hu hu!”
Đứa bé mới rồi còn mặt xám như tro tàn bỗng khóc toáng lên ngồi bật dậy, khóc la tìm phụ thân của mình.
Cậu bé không chú ý thấy thứ chui ra khỏi bàn tay của mình nhanh chóng hóa thành một bãi nước màu vàng, hòa cùng nước mắt của cậu bé thấm ướt chiếu lạnh trên giường.
“Nhi ơi! Nhi của ta!”
Một người lùn gầy đét sốt ruột từ bên ngoài đi vào, trông thấy đứa con sắp chết của mình đã tỉnh lại.
Hắn vội vàng lao qua, ôm lấy đứa con khóc vã mồ hôi vào lồng ngực, sau đó vội cúi đầu cảm tạ Bạch Linh Miểu tháo khăn trùm đầu xuống.
Bạch Linh Miểu tiều tụy biểu cảm cay đắng lắc đầu, xoay người định rời đi.
“Tiên cô, xin chờ chút, ta còn chưa đưa tiền.”
Người đàn ông vội lục hòm lục hộc tủ, lấy ra năm mươi tiền đồng giấu đáy hòm ra, tiền còn mới chưa bị trầy xước, hai tay nâng tới trước mặt Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu nhìn mảnh vá trên đầu gối và giày cỏ của đối phương, lại nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường, cô ấy lại lần nữa lắc đầu từ chối.
“Không cần đâu thúc, giữ lại mua ít đồ ăn cho hài tử, thằng bé gầy đến tội.”
"Không không không, tiên cô, nhất định phải nhận tiền này. Nhà Lão Chu chỉ có một cây dòng độc đinh, nếu không có tiên cô cứu mạng của nó thì không có người dưỡng lão, đưa tang cho ta!”
Sau vài lần từ chối, cuối cùng Bạch Linh Miểu vẫn là bị ép nhận năm mươi văn tiền.
Chờ Bạch Linh Miểu đi ra nhà đất kia, Xuân Tiểu Mãn cụt một tay luyện kiếm cạnh xe ngựa nhanh chóng đút kiếm vào vỏ treo bên hông, tiến lên đón:
“Sao rồi Miểu Miểu? Hết bận rồi sao?"
Nhìn thấy đối phương gật đầu, Tiểu Mãn mỉm cười, nắm tay Bạch Linh Miểu lên xe ngựa. Bánh xe bám đất vàng lăn bánh chậm rãi hướng tới Ngưu Tâm Sơn.
"Đa tạ, Tiểu Mãn tỷ, còn cố ý cùng ta đi ra.”
Nghe Bạch Linh Miểu ngồi trong xe tỏ vẻ cảm tạ mình, Xuân Tiểu Mãn lái xe ngựa vội nói:
“Ngươi nói gì xa lạ vậy, chúng ta không phải tỷ muội tốt hay sao? Lỡ như trên đường đi đụng tới cướp đường gì đó, ta cũng có thể giúp đỡ.”
Xuân Tiểu Mãn vén một góc màn xe lên, liếc vội Bạch Linh Miểu ngồi trong xe, khe khẽ thở dài một hơi.
Lời vừa rồi đương nhiên là nói bừa, Bạch Linh Miểu tự nhiên không cần Xuân Tiểu Mãn bảo hộ, chẳng qua nhìn vệt dây màu đen còn chưa biến mất trên cần cổ trắng nõn của Bạch Linh Miểu, không đi theo bên cạnh cô ấy thì Xuân Tiểu Mãn thật sự không yên tâm.
Theo lý mà nói, dù cho chuyện lớn bằng trời thì theo thời gian trôi qua sẽ nhạt nhòa.
Giống lúc trước Xuân Tiểu Mãn bị phụ mẫu bán đi, giờ nhớ lại không còn cảm thấy đau lòng.
Nhưng tỷ muội của cô ấy dường như không giống như thế, Lý Hỏa Vượng đã đi lâu như vậy mà Bạch Linh Miểu vẫn mất hồn mất vía.
Từ lúc ấy Bạch Linh Miểu không còn cười nữa, trong mắt trống rỗng giống như mất đi cái gì.
Xe ngựa không ngừng chạy đi, mãi đến đêm khuya mới ngừng lại.
Bọn họ không đến Ngưu Tâm Thôn, gần Ngưu Tâm Thôn không có thôn xóm, muốn về thẳng nhà thì phải ở lại chốn dã ngoại này một đêm.
Qua loa ăn chút lương khô, hai người nằm ở trên xe nghỉ ngơi.
Nửa ngủ nửa tỉnh. Xuân Tiểu Mãn hơi không yên lòng vươn tay sờ mặt thiếu nữ nằm bên cạnh.
Khi chạm vào mắt đối phương còn mở to, Xuân Tiểu Mãn khẽ thở dài:
“Miểu Miểu, muội cứ như vậy là không được, ta biết muội rất khó chịu, nhưng qua thời gian dài như vậy, muội phải đi ra thôi.”
"Người chết không thể sống lại, muội tự hành hạ mình như vậy thì bọn họ cũng không sống được."
Thấy đối phương không có phản ứng, Xuân Tiểu Mãn đổi góc độ khuyên nhủ:
“Nếu đã là lời tâm sự của tỷ muội với nhau thì ta xin nói thẳng, ta biết Lý sư huynh cứu chúng ta, chuyện nào ra chuyện đó, sư huynh không quá tốt đẹp đâu.”
“Không nói những chuyện sư huynh làm, với điều kiện hiện tại của muội, chỉ cần mở miệng kén rể thì biết bao nhiêu người đạp vỡ ngưỡng cửa đều muốn xin ở rể Bạch gia các người.”
“Muốn béo có béo, muốn gầy có gầy, có người nào thua kém Lý Hỏa Vượng?”
“Hai người tách ra là huynh ấy chịu thiệt, ta nói thật, bộ dạng điên khùng đó của huynh ấy định sẵn ở giá cả đời, không có phụ nữ khác thích huynh ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận