Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 493: Nhân tiêu (2)

"Ngoại trừ ở bên cạnh làm chướng mắt ta ra, các ngươi không có ích lợi gì. Điều duy nhất ảnh hưởng đến ta chính là khi ta nói chuyện với các ngươi, người khác đều cho rằng ta đang phát điên!" Lý Hỏa Vượng nói đến đây, giọng điệu trở nên nặng nề.
Hồng Trung cười càng lúc càng khoa trương: "Vậy có lẽ ngươi chính là đang phát điên rồi. Ta đã sớm cảm thấy tiểu tử ngươi không phải là người bình thường.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm Hồng Trung với ánh mắt như muốn ăn thịt người, những đường gân xanh trên trán không ngừng nổi lên.
"Này này này... lại trừng mắt với ta? Ta mắng ngươi là kẻ điên, ngươi có thể làm gì ta? Tiểu Hỏa Vượng...” Hồng Trung ngửa người ra sau, trên khuôn mặt không có lấy một miếng da che phủ, từng thớ thịt đỏ vặn vẹo, nặn ra một khuôn mặt cười khoa trương.
Lời châm chọc của đối phương khiến cho máu huyết sôi trào trong lòng Lý Hỏa Vượng, trong đầu cậu kêu ong ong.
"Keng" một tiếng, Lý Hỏa Vượng một tay rút kiếm, đâm thẳng về phía cổ mình với vẻ mặt vô cùng hung dữ: "Đến đây, cùng nhau đi trên đường Hoàng Tuyền!"
Nhìn thấy máu tươi đỏ thẫm phun lên không trung, Hồng Trung lập tức hoảng sợ: "Này, này, này, ngươi đang làm gì vậy?"
Còn không chờ cho Hồng Trung nói xong, một cây trường kích xuyên qua bụng hắn, trực tiếp nhấc hắn lên, quật mạnh xuống đất.
Đó là Phương Thiên Họa Kích trong tay Bành Long Đằng, toàn thân đầy sát khí, nàng ta điên cuồng dùng vũ khí trong tay tấn công Hồng Trung.
Hòa thượng vội vàng chạy tới, giọng nói mang theo vẻ lo lắng mà khuyên giải: “Ngươi không thể chết, đạo sĩ, ngươi không phải còn muốn thoát khỏi Tâm Tố sao? Trở về tìm vợ ngươi sao? Đừng bỏ cuộc.”
Vào lúc này, một xúc tu ngọ nguậy vươn ra từ trong rốn, quấn lấy cổ tay của Lý Hỏa Vượng, gắt gao giữ chặt.
Khi Lý Hỏa Vượng ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, ngày càng nhiều xúc tu vươn ra từ rốn của mình, nắm chặt lấy tay cầm kiếm của Lý Hỏa Vượng.
Loại cảm giác này rất tồi tệ, khiến cho Lý Hỏa Vượng có loại cảm giác ruột trong bụng đang quặn xoắn dữ dội.
Thấy Lý Hỏa Vượng cũng coi như đã bình tĩnh lại được một chút, hòa thượng trở lại trước mặt Hồng Trung, thấp giọng lẩm bẩm: “Ngươi đừng kích động hắn nữa, hiện tại đạo sĩ hắn không còn vướng bận gì, sẽ không chút do dự mà động thủ với bản thân, giống như củi vậy, châm lửa là cháy.”
Hồng Trung từ xa liếc nhìn Lý Hỏa Vượng, hừ lạnh một tiếng rồi ẩn thân vào trong dòng sông bên cạnh: "Thật là một kẻ điên..."
Dưới sự thuyết phục và ngăn cản của hòa thượng và xúc tu, Lý Hỏa Vượng dần bình tĩnh lại. Khi cậu rút lưỡi kiếm ra khỏi cổ, một số xúc tu màu đen ngọ nguậy trộn lẫn với chất lỏng sền sệt nhanh chóng lấp đầy khoảng trống.
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng nghĩ lại bản thân mình vừa rồi, cảm thấy vô cùng xa lạ.
Tại sao mình lại đột nhiên trở nên cực đoan như vậy? Đó thật sự là mình sao?
"Đạo sĩ, mau di chuyển đi, còn có người đang lấy những đứa trẻ kia ra luyện đan đấy, cứu người một mạng hơn xây nhiều đền miếu, chỉ cần người kiên trì làm việc thiện, Phật Tổ đều sẽ ở trên trời quan sát.”
"Chỉ cần ngươi cứu đủ người, nói không chừng một ngày nào đó Phật Tổ sẽ hạ phàm, giúp ngươi thoát khỏi biển khổ.”
Những lời nói hoang đường như vậy của hòa thượng khiến Lý Hỏa Vượng bật cười, cậu chậm rãi đút thanh kiếm dính máu vào vỏ sau lưng, sau đó lảo đảo đứng dậy và đi về phía mà ngọn nến đã biến mất trước đó.
"Hòa thượng, ngươi không phải ma cọp vồ của ta, ngươi không phải là người do ta giết chết, hơn nữa rốt cuộc ngươi chết hay chưa, thật sự còn chưa xác định.”
Thân thể hòa thượng khẽ dao động một cách không thể nhận biết. Ông trợn to mắt, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Ta chưa chết? Vậy ta là ai?”
Lý Hỏa Vượng không trả lời ông, trầm mặc không nói mà chậm rãi đi vào trong hang động ngầm tối tăm và gồ ghề này.
Cậu vừa mới đi không bao xa, có một nhân tiêu tứ chi vặn vẹo chậm rãi bò ra, hắn thè chiếc lưỡi dài dài ra, liếm vết máu mà Lý Hỏa Vượng để lại trên mặt đất, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lý Hỏa Vượng trong trạng thái ẩn thân lặng lẽ đi trong bóng tối, tìm kiếm các nhân tiêu biến mất kia.
Đã tìm được đến đây rồi, tiếp theo cũng nên thu dọn bọn họ rồi, cậu cũng không quan tâm còn có thứ gì khác không, lúc này trong lòng Lý Hỏa Vượng như có lửa đốt, vô cùng muốn phát tiết một chút.
Cứ đi như vậy, Lý Hỏa Vượng nghe thấy một số âm thanh, một số âm thanh hỗn độn nhưng lại đều đặn dị thường.
Lý Hỏa Vượng đi theo âm thanh, rất nhanh cậu nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị, một đám nhân tiêu đang cố gắng ngồi ngay ngắn, niệm gì đó theo một nhân tiêu khoác đạo bào rách nát.
Nhân tiêu dẫn đầu có cắm phất trần màu đen sau gáy kia, có lẽ chính là người đứng đầu ở đây, trước mặt hắn có đặt một tờ giấy dày, hắn dẫn đầu việc đọc.
Tay chân của những nhân tiêu này trông vô cùng dị dạng, nhưng bọn họ vẫn khoanh đôi chân với những chiếc móng dài kia lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận