Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1265: Phiền toái (2)

“Ngươi không giúp được, người chết ngươi giúp thế nào?”
“Người chết còn không tốt à? Thời buổi hiện nay người chết chính là đại hỉ sự, cần làm mạnh tay, hiện giờ bao nhiêu người muốn chết còn chết không được, vì sao phải phiền lòng?”
Vốn Lý Hỏa Vượng muốn giải thích gì đó, nhưng lại cảm giác được thật mệt lòng: “Đúng vậy, chết cũng không tốt, bất tử cũng không tốt, con người chính là kỳ cục như vậy.”
Ngay sau đó hắn không để ý tới Liễu Tông Nguyên đang gọi, tiếp tục chạy về phía chợ phía Tây thành.
Rất nhanh trao đổi được giá cả với người chăn nuôi heo, mười mấy con heo con được nhốt kỹ trong lồng heo, được Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đưa đến Đại Tề.
Sau khi heo con được chuyển đến Chính Đức Tự, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những hòa thượng này đang thỉnh Phật Tổ tới.
Vây xung quanh Phật Tổ ngồi trên hoa sen tòa, các hòa thượng hai chân ngồi xếp bằng bắt đầu gõ mõ tụng kinh.
“Phổ sử thế gian hoạch an nhạc, bất động tự tại thiên năng kiến. Chúng sinh si ám thường mê phúc, diệu nhãn năng tri thử phương tiện. Như lai thanh tịnh diệu sắc thân, phổ hiền thập phương vô hữu bỉ, thử thân vô tính vô y xử…”
Ở trong tiếng kinh Phật thần thánh, Phật Tổ đó mấp máy thân thể, nuốt từng con từng con heo con trong lồng heo vào trong cơ thể giống như ăn màn thầu.
Nó cũng không có hoàn toàn nuốt vào trong, mà là lộ ra một cái đầu heo, không biết Phật Tổ ở bên trong đang làm cái gì, những cái đầu heo lộ ra ở bên ngoài đó kêu thảm thiết đến mức cực kỳ thê thảm.
Theo tiếng tụng kinh càng lúc càng lớn, những cái đầu heo đó bắt đầu sưng to lên, trên thân thể xuất hiện các vết lồi lên.
Hơn nửa thân thể của những con heo con đó bắt đầu bài trừ ra bên ngoài, cứ như vậy một hồi, những con heo con đó đã bành trướng đến không sai biệt lắm thành heo cỡ vừa.
Chỉ là bộ dáng của bọn nó thoạt nhìn cực kỳ không thích hợp và quái dị, không phải chi trước ngắn nhỏ, thì là có u nhọt trên lưng.
Tiếng “phụt” không ngừng vang lên, những con heo này bị phun ra, bọn nó vừa rơi xuống đất, hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, trực tiếp cưỡi lên nhau bắt đầu điên cuồng nhúc nhích.
Một màn này làm Lý Hỏa Vượng phải nhíu mày, tuy nói Chính Đức Tự này là danh môn chính phái, nhưng mà thủ đoạn này của bọn họ trông thật sự khiến người khác khó chịu.
Đúng lúc này, một hòa thượng ở bên cạnh dùng xe đẩy tay đẩy một ít thi thể và thùng phân, đổ thẳng vào trên người mấy con heo đó.
Những con heo đó gặm từng miếng từng miếng, ở bên trong không ngừng lăn lộn, máu tươi màu đỏ sậm bắn toàn thân bọn chúng, chúng nó nằm tại nơi dơ bẩn vừa ăn vừa động, bụng bắt đầu chầm chậm mà sưng to lên.
“Lý thí chủ, đực cái giao hoan chính là đại đạo tương giao của âm dương thiên địa, ngươi không cần phải như vậy, huống hồ như vậy không bao lâu sau, các bá tánh sẽ không cần ăn thịt cơm, mà là ăn thịt heo.”
“Có khác nhau sao?” Lý Hỏa Vượng thật sự chịu không nổi cái mùi vị ghê tởm này, đi ra ngoài điện hít thở không khí.
Sau khi hắn bình tĩnh lại một lát, đến khi chuẩn bị trở về, một bát thịt heo được đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng: “Lý thí chủ nếm thử xem?”
Lý Hỏa Vượng không nhúc nhích: “Thịt heo này thối quá! Ngươi muốn những người khác ăn kiểu gì?”
Thịt heo trong bát đó có mùi tanh hôi cực kỳ nồng nặc, xộc thẳng vào mũi, theo Lý Hỏa Vương thì cái này không hơn cái hố phân là bao nhiêu.
“Thối sao?” Thiền Độ cầm lấy một miếng nhét vào trong miệng nhấm nuốt: “Không, Lý thí chủ, thịt này là thơm đó, ngươi cảm thấy thối, là bởi vì hiện giờ ngươi vẫn chưa đói bụng.”
Đối mặt điều này, Lý Hỏa Vượng đã không muốn nói thêm cái gì nữa, lấy ra Tích Cốt Kiếm, chuẩn bị lại chuyển một ít lương thực lại đây.
“Lý thí chủ, chậm đã.” Thiền Độ gọi hắn lại: “Lý thí chủ tâm địa Bồ Tát, đương nhiên bần tăng biết.”
“Nhưng Đại Tề thiếu không đơn giản chỉ là lương thực, hôm nay thí chủ đến rồi đi không nhìn thấy có cái gì khác sao?”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn như bình thường, hơi không rõ ý của Thiền Độ lắm.
"Long mạch Đại Tề không còn, cho nên thời gian cũng không còn, luôn luôn cố định tại một điểm, tất cả thiên địa luân hồi đều đã ngừng chuyển động."
Đúng lúc này, Miêu Quế Hoa đang cầm cây chổi quét rác từ bên cạnh đi tới, Thiền Độ phất phất tay với cô bé, cầm thịt heo trong tay đưa qua.
Quế Hoa vui mừng nhận lấy, ăn từng miếng từng miếng thịt heo thoạt nhìn thơm thật sự.
Thiền Độ dùng tay nhẹ vuốt đầu của Quế Hoa nói: “Đại Tề hiện giờ không sáng không tối, giống tiểu nha đầu này mãi mãi sẽ không lớn lên, vẫn cứ luôn như vậy.”
“Đây chỉ là nhân quả đối với con người mà thôi, không có thời gian cũng là một biến số đối với Thiên Đạo Đại Tề.”
“Đại Tề cần long mạch, triều đình Đại Tề cần một vị hoàng đế, Đại Tề chỉ cần có hoàng đế, bá tánh của Đại Tề mới có thể có người để tin cậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận