Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 235: Tứ hợp viện (1)

Nghe hòa thượng la muốn khàn giọng, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, đi qua.
Mặc kệ có phải là hòa thượng thật hay không thì cậu đều phải thăm dò kỹ hơn.
Nếu người này đúng là hòa thượng thì quá tốt, còn nếu là giả thì vừa lúc có thể thừa cơ ra tay, tìm hiểu rõ ràng người này rốt cuộc có mục đích gì, phía sau có người nào khác hay không.
Hành động chạy trốn của người kia vào tối hôm qua khiến Lý Hỏa Vượng áp dụng phương thức xử lý sự tình to gan hơn.
Buổi trưa vẫn có nhiều người đi đường, phỏng chừng bởi vì trấn nhỏ là thành trấn ở biên quan, ngựa, lừa, lạc đà không ngừng lướt qua người cậu.
"Hòa thượng, chúng ta đi đâu?" Một tay lặng lẽ đặt trên Đại Thiên Lục, Lý Hỏa Vượng hỏi.
"Không bao xa, sắp tới nơi rồi, nhìn đi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn theo hướng ngón tay của hòa thượng, trông thấy ba người đeo mặt nạ gỗ hát kịch.
“He he, thế nào? Chưa thấy qua đúng không?" Hòa thượng dào dạt hứng thú nói.
“Na Hí, ngươi nói có gì hay là thứ này?” Lý Hỏa Vượng không biết nên nói cái gì.
“Nếu đã xem rồi thì xem thêm lần nữa, chỉ có ở đây mới xem kịch này được, ở chỗ khác không có, về sau muốn xem cũng không được. Đó, ngươi xem, người ta dọn dẹp rồi.”
Hòa thượng vẻ mặt tiếc nuối, nhưng Lý Hỏa Vượng thì tinh thần tỉnh táo, bởi vì cậu thấy ba người kia tháo mặt nạ xuống.
Khi ba tiểu tử Khiêu Na Hí giơ tay tháo mặt nạ xuống, khăn đỏ bao đầu hiện ra ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Không bao kín hoàn toàn, cố ý chừa lỗ ở miệng mũi, sau khi tháo mặt nạ tiếp theo là tháo khăn đỏ.
Không lâu sau, chàng trai tuổi xấp xỉ như Lý Hỏa Vượng lộ mặt ra.
Khuôn mặt của họ bình thường, khí quan không dư không thiếu, thậm chí biểu cảm rất bình thường.
"Đạo sĩ, ngươi xem cái gì vậy? Bọn họ đã không hát nữa thì nhìn gì, chúng ta đi chỗ khác chơi đi, không chừng dọc đường có thể làm việc thiện.”
Hòa thượng ở bên cạnh vẻ mặt không kiên nhẫn phát cáu, nôn nóng dợm bước đi.
“Khoan gấp đã hòa thượng, cùng ta chờ thêm chút nữa." Bộ dạng khủng bố lúc biểu diễn Sái Nha của đối phương vụt qua trong đầu Lý Hỏa Vượng, cậu vẫn không buông xuống hoài nghi.
Lý Hỏa Vượng bây giờ không sợ đối phương ngay mặt đối phó chính mình, cậu chỉ sợ đối phương chơi chiêu.
Lý Hỏa Vượng mới nói lời này không lâu, bỗng nhiên nhìn thấy động tác dọn dẹp đồ đạc của họ nhanh hơn, vẻ mặt cũng mang theo một chút nghiêm túc, thường liếc về phía mình.
Nét mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm túc, thầm nghĩ trong lòng: "Quả nhiên có tình huống, giấu kỹ thật.”
Lúc trước Lý Hỏa Vượng bỏ bớt một nửa hoài nghi sau khi nghe Lữ Trạng Nguyên nói, bỗng chốc lại nâng lên cao.
Ba người và người tấu nhạc đặt hết gia sản lên lưng lạc đà, vội vàng đi vào một con đường nhỏ.
"Hòa thượng, đi! Theo kịp bọn họ!" Lý Hỏa Vượng nói xong, nhanh chóng nhấc chân theo kịp.
“Ôi, ngươi đi theo họ làm gì? Định trả bạc cho bọn họ một mình diễn cho ngươi xem à?”
Tuy hòa thượng nói vậy nhưng vẫn bất đắc dĩ đi theo.
Hai người theo dõi từ xa, theo đoàn người vòng quanh trấn.
Mới đầu còn ổn, nhưng dần dà Lý Hỏa Vượng nhìn lạc đà cõng hòm ở phía xa bắt đầu chạy, có người đang quất roi nó.
"Bọn họ phát hiện chúng ta rồi, mau đuổi theo!”
Lý Hỏa Vượng một tay cầm chuôi kiếm sau lưng, bắt đầu bước đi nhanh hơn.
Toàn bộ trấn tử tuy rằng không lớn, nhưng bọn họ dù sao là người địa phương, dạo vài vòng trong ngõ nhỏ và con hẻm, Lý Hỏa Vượng chợt nhận ra mình đã mất dấu.
Nhìn vách tường xám bụi ở xung quanh cái nào cũng giống nhau, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên khó coi hơn.
“Hộc, hộc, đạo sĩ, ngươi chậm một chút, ta sắp không đuổi kịp!” Hòa thượng vịn tường ở đằng sau thở dốc nói.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn hòa thượng, đối phương lớn tuổi, thể lực thua cậu là tự nhiên.
“Nếu không chịu được thì ngươi hãy về trước, đừng đi theo.” Lý Hỏa Vượng nói rồi dọc theo đường nhỏ tiếp tục tìm.
Tuy hiềm nghi của hòa thượng nhỏ nhưng vẫn còn, Lý Hỏa Vượng không muốn sắp tới gặp địch còn mang theo cục nợ này.
“Được rồi, vậy ta đi về trước, tự ngươi từ từ chạy." Hòa thượng vịn eo đi vào con hẻm khác.
"Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều." Lý Hỏa Vượng lắc đầu, mới đi được vài bước thì sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thảm.
“Nguy rồi, là giọng của hòa thượng!”
Lý Hỏa Vượng lập tức đuổi theo hướng phát ra âm thanh, cậu vòng qua một bức tường, ngừng lại trước hố to hình vuông.
Đây là một hố đất, bên dưới có cửa gỗ và cửa sổ, thoạt trông giống như là tứ hợp viện trong hầm đất.
Trên bốn bức tường treo mấy cái mặt nạ gỗ, kiểu dáng dữ tợn rõ ràng là thứ ba người Khiêu Na Hí đã đeo.
Nhìn con lạc đà đang ăn cỏ trong sân liền biết đây là nhà của ba huynh đệ.
"Đạo sĩ! Xuống dưới kéo ta lên với! Ôi, hố chết ta, sao nơi quái quỷ này xây nhà mà chọn đào dưới đất, có phải đào mồ đâu.”
Lý Hỏa Vượng lại nhìn hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy hòa thượng biểu cảm thống khổ đang nằm bên dưới, khẽ rên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận