Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1035: Tiếp xúc

Nhìn thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, hét lớn với xe ngựa phía sau: "Tú Tài! Ngươi qua đây cõng Tiểu Hài lên xe ngựa."
“Được, sư phụ.” Lữ Tú Tài đi tới, không nói một lời liền cõng Dương Tiểu Hài lên, đi về phía xe ngựa bên cạnh.
Nằm trên lưng Lữ Tú Tài, Dương Tiểu Hài nhìn khuôn mặt có chút hốc hác kia của hắn ta, dường như nhớ ra điều gì, hắn ta có chút do dự và thận trọng hỏi: "Tú Tài, đại ca Cử Nhân của ngươi vẫn khoẻ chứ?"
Nghe thấy lời này của Dương Tiểu Hài, sắc mặt Lữ Tú Tài đông cứng lại, những ký ức đau buồn trước kia lại tràn ngập trong lòng hắn ta, nhưng sau đó hắn ta lại cố gắng kìm nén xuống, giả vờ bình tĩnh nói: "Huynh ấy chết rồi, bị Pháp Giáo giết chết."
"Cái gì? Cử Nhân thực sự đã chết rồi?" Dương Tiểu Hài lập tức trợn tròn mắt.
Lữ Tú Tài nghe thấy lời này, chậm rãi quay đầu lại, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Dương Tiểu Hài: "Ngươi nói như vậy là có ý gì? Cái gì mà thật sự chết rồi?"
Lý Hỏa Vượng ở một bên cũng ngó nghiêng sang, hắn biết lúc Dương Tiểu Hài rời đi, Lữ Cử Nhân vẫn còn đang hưởng phúc ở Thượng Kinh, làm sao hắn ta biết Lữ Cử Nhân đã chết chứ?
"Không phải, ngươi đừng hiểu lầm, lúc ta ở Thanh Khâu, có thấy rồng đất lật mình, kết quả gặp phải một chuyện, trước đó ta còn tưởng rằng là một giấc mộng, ở đó đã gặp Cử Nhân ca, dáng vẻ huynh ấy có chút kỳ quái."
Dương Tiểu Hài nhanh chóng kể lại chuyện mình gặp Lữ Cử Nhân một lượt: "Không chỉ là huynh ấy, phía trong Phong Đô gì đó kia, còn có một Lý sư huynh cũng cổ quái như vậy."
Hắn ta vừa dứt lời, liền thấy Lý sư huynh cau chặt mày nhìn mình: "Đệ nói cái gì? Một người khác giống ta? Đệ nói lại một lần nữa, đệ đã trải qua những gì."
Nghe thấy lời này, Dương Tiểu Hài lại thuật lại những chuyện kỳ lạ khi mình ở Thanh Khâu một lượt, tâm điểm của lần này nằm ở Lý Hỏa Vượng cổ quái kia.
"Hồng Trung? Lý Hỏa Vượng? Hồng Trung Lý Hỏa Vượng chưa biến mất?" Lý Hỏa Vượng nghe thấy lời này, con ngươi lập tức co rút đến cực nhỏ.
Đấu Mẫu trước đây đã ban cho hắn một đoạn quá khứ của Toạ Vong Đạo, hơn nữa, bởi vì đoạn quá khứ này mới sinh ra Hồng Trung Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng luôn nghĩ rằng với sự biến mất của đoạn quá khứ đó, Hồng Trung Lý Hỏa Vượng kia cũng sẽ biến mất mới phải.
Nhưng bây giờ xem ra căn bản không phải như vậy, Hồng Trung Lý Hỏa Vượng mặc dù đã rời khỏi mình rồi nhưng vẫn chưa biến mất, hắn ta chỉ là bị ẩn giấu đi, giống như Đại Tề vậy.
"Nhưng ... tại sao? Hắn ta không đi đến những nơi khác, mà bị mắc kẹt ở Phong Đô?" Lý Hỏa Vượng cau mày suy nghĩ về vấn đề này: "Hơn nữa, còn có Tư Mệnh từ trong miệng Hồng Trung này nói ra..."
Tư Mệnh quản về cái chết vậy mà lại thật sự chết rồi, hơn nữa còn trốn phía dưới Thanh Khâu, đây là điều mà hắn không bao giờ ngờ tới.
“Tiểu Hài, ý của đệ là có nước biển màu sắc rất kỳ quái chảy vào trong cái hang đó?" Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nhắc lại chi tiết quan trọng trong lời nói.
"Đúng! Nước biển rất kỳ lạ. Rõ ràng là cách rất xa, nhưng lại cảm thấy như thân thể có loại cảm giác bị hút vào. Nếu không phải cuối cùng chạy vào Trung Âm Miếu đảo ngược kia, đệ suýt nữa đã không thể quay lại rồi."
Nhớ lại chuyện trải qua trước đây, Dương Tiểu Hải không khỏi nghĩ lại mà rùng mình, thấy thái độ này của Lý Hỏa Vượng, vậy mà những chuyện trải qua trước đây lại là thật, mình thật sự suýt chút nữa không thể trở lại rồi.
“Là nước biển có màu này sao?” Lý Hỏa Vượng nói xong, trực tiếp vươn tay rút Tích Cốt Kiếm ra, dùng lực chém một đường về phía xa.
Vết nứt dẫn đến Đại Tề được mở ra, phía trong tuôn ra những thứ đầy màu sắc kim loại sẫm.
Chúng nhỏ giọt trên mặt đất, dâng trào như vật sống, chạm vào bất cứ thứ gì đều sẽ trở nên khác thường, vật vô tri trở nên có sinh khí, mà vật sống lại trở nên méo mó biến dạng.
"Đúng! Chính là như vậy! Đây chính là thứ ta nhìn thấy, có điều lúc đó không chỉ có một chút như vậy mà rất nhiều, rất nhiều, nhiều như biển cả vậy." Dương Tiểu Hài vừa nói vừa lùi lại, dường như sợ rằng thứ này lại lần nữa tiến sát về phía mình.
"Vu Nhi Thần... Thật sự là Vu Nhi Thần." Khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng lúc này trở nên vô cùng khó coi. Pháp Giáo thờ Vu Nhi Thần công thành phá trại ở Hậu Thục thì không nói, vậy mà bản thân Vu Nhi Thần cũng đang tấn công Tư Mệnh quản cái chết. "Vu Nhi Thần muốn làm gì? Chẳng lẽ đến Tử Vong Thiên Đạo mà nó cũng muốn cướp đoạt?"
Lý Hỏa Vượng đang chìm trong suy nghĩ, bị sự mềm mại trên tay phải của mình làm phân tâm, hắn cúi đầu xuống nhìn liền thấy Bạch Linh Miểu đang nắm lấy tay mình.
"Lý sư huynh, sao vậy?"
Lý Hỏa Vượng theo thói quen lắc lắc đầu: "Không sao, chúng ta đi thôi."
Hắn vừa định rời đi, lại cảm nhận được hai tay Bạch Linh Miểu nắm lấy hắn, mặc dù đôi tay mềm mại, nhưng dưới sự mềm mại đó lại có một lực kéo kiên định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận