Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 567: Thượng Kinh

"Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi ... " Lo âu hoảng hốt thời gian dài như vậy, Xuân Tiểu Mãn thế này mới thở phào một hơi, trong những ngày vắng Bạch Linh Miểu, mỗi đêm cô ấy đều mơ thấy ác mộng.
Cao Trí Kiên dí sát vào thư, nhìn kỹ một lúc mới lắp bắp nói:
“Đây ... đây ... đây là ... là ... là ... nét chữ của Lý sư huynh!”
Cũng chỉ có Lý sư huynh mới thích lấy bút than viết nét chữ vuông vức.
"Ha ha." Cẩu Oa dùng đầu ngón tay chỉ vào Xuân Tiểu Mãn, cười mỉa mai: “Ta đã bảo mà, vợ chồng son gây gổ, ngươi là người ngoài đừng lung tung xen vào, không chừng ngươi giúp đỡ muội ấy mắng tướng công, hôm sau bọn họ đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, thấy chưa? Bị ta nói trúng rồi.”
Lộp cộp lộp cộp!
Theo tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, xe ngựa của Lý Hỏa Vượng với đòn gánh, xe cút kít đi cùng, dần đến gần thành phố trang nghiêm và hùng vĩ nhất của Đại Lương, Thượng Kinh.
Bạch Linh Miểu ngồi trên nóc xe ngựa, ngước đầu nhìn tường thành cổ kính nghìn năm ở phương xa.
Tường thành màu đen dày giống như ngọn đồi nhỏ nối liền thành một mảnh hùng vĩ đứng thẳng ở phương xa. Trên tường thành rải rác rêu xanh, chứng kiến năm tháng tang thương của Thượng Kinh.
“Đây là Thượng Kinh sao? Quả nhiên không giống bình thường."
Bạch Linh Miểu ngồi trên nóc xe ngựa dào dạt hứng thú quan sát thành phố được gọi là lớn nhất trong tứ hải bát hoang.
Lý Hỏa Vượng dắt ngựa đứng lên, vươn tay ôm Bạch Linh Miểu xuống, cởi dải lụa quấn trên cổ tay của cô, cột vào mắt cô:
“Nhìn vào ban ngày dễ bị thương mắt.”
Nơi này là đại bản doanh của Giam Thiên Tư, nếu không vừa lúc có con thoi màu đen thì Lý Hỏa Vượng chưa chắc dám lại đây.
Đối với hành động của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu tỏ ra có chút bức bối, nhưng cuối cùng vẫn không giật dải lụa bịt mắt xuống.
Bạch Linh Miểu xoay mông ngồi vào trong ngực của Lý Hỏa Vượng, hai tay vươn thẳng, duỗi lưng thật mạnh:
“Hai tròng mắt vô dụng này, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ đổi nó!"
Lý Hỏa Vượng dùng tay kiềm lại tay chân không yên phận của Bạch Linh Miểu:
“Đừng nói bừa, lập tức vào thành, yên phận nào.”
Đi theo đám dân chúng vào thành chậm rãi di chuyển, Lý Hỏa Vượng rất nhanh đi tới cửa thành. Nhìn chiếc xe ngựa giống như quan tài của Lý Hỏa Vượng, vệ binh trông cửa thành chỉ cần không bị mù thì sẽ thấy được có vấn đề.
Nhưng thấy yêu bài Giam Thiên Tư trong tay Lý Hỏa Vượng thì không nói gì, trực tiếp cho đi.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy mừng vì lựa chọn trước kia của mình, nếu không phải gia nhập Giam Thiên Tư, khi vào thành chắc chắn sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền toái.
Vừa vào Thượng Kinh Thành, dòng người kéo dài đến lầu canh mơ hồ ở phương xa mới dừng lại.
"Chúng ta trước tiên tìm một chỗ ở lại đã.” Lý Hỏa Vượng giật dây cương, ngựa kéo xe chậm rãi đi theo đoàn người.
Ánh chiều tà màu đỏ chiếu xuống ngói xanh tường đỏ, mái cong đột ngột vươn ra, chiêu bài cờ hiệu treo cao, đoàn người và xe ngựa, xe bò không ngừng tới lui, tất cả làm nổi bật sự cường thịnh của Đại Lương.
Tuy nơi này thoạt nhìn không khác mấy với Ngân Lăng Thành, nhưng bất cứ ai đều có thể phân biệt ra hai bên khác nhau.
Nếu cứng rắn so sánh thì đó là nội tình. Dù sao Thượng Kinh Thành này là một trong các di sản của Đại Tề Quốc ngày xưa.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đánh giá kinh thành Đại Lương Quốc thì dòng người di chuyển nhanh hơn, xô đẩy nhau đi hướng bên trái. Trên mặt của mỗi người đều mang theo hưng phấn, dường như mong đợi cái gì.
Xe ngựa của Lý Hỏa Vượng đi theo dòng người rất nhanh đến một ngã tư đường trống trải, nơi đó có ba tòa tháp trắng cao mấy trượng đứng thẳng, một đám thanh niên mình trần vây quanh thành một vòng, xách túi vải nóng lòng muốn thử.
Trong khi Lý Hỏa Vượng nghi hoặc đây rốt cuộc là chuyện gì thì một chú lùn bước ra đám đông, lưng cõng một chiếc chiêng to, trông như con rùa, rất buồn cười.
Không để ý trong đám người rộ lên tiếng cười cợt, chú lùn giơ ba cây nhang vái hướng ba tòa tháp cao màu trắng.
“Người Thượng Kinh đang vái cái gì vậy?” Trong lòng Lý Hỏa Vượng nổi lên một chút nghi hoặc, nhưng trong thế giới phát điên này dù có phát sinh cái gì dường như đều không kỳ lạ.
Trong khi Lý Hỏa Vượng tràn đầy thắc mắc thì chú lùn gỡ chiêng đồng trên lưng xuống, vỗ mạnh, hét to:
"Cướp núi bánh bao!"
Lời này thốt ra, những người trẻ tuổi cầm túi vải ở bốn phía vèo một tiếng, hưng phấn lao vào ba tòa tháp cao.
Bọn họ dùng cả tay chân, không ngừng móc cái gì từ tháp cao kia xuống, nhét vào túi của mình.
“Hửm?” Con ngươi của Lý Hỏa Vượng co rút, nhìn kỹ ba tòa tháp cao màu trắng hắn mới phát hiện sắc trắng đó là dùng một đám bánh bao to cỡ đầu người chất lên.
Tùy theo người đi đầu mở màn, ba núi bánh bao dần biến thành ba núi thịt người mấp máy, đoàn người lôi kéo chồng lên nhau, ngăn cản đối phương leo tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận