Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 964: Tiền Phúc (2)

Lý Hỏa Vượng vừa mỉm cười vừa lắc đầu, và đang định nói gì đó thì một y tá tuần tra từ xa đi tới và nhìn thấy Lý Hỏa Vượng.
“Ây! Ngươi ở giường bệnh số mấy! Đây là khu nghiêm trọng! Không được tùy tiện đến gần! Mau ra ngoài!”
“Bye bye, ngươi hãy uống thuốc lần sau nói tiếp.” Lý Hỏa Vượng vẫy tay chào người bệnh trong phòng, sau đó xoay người rời khỏi.
Cả bệnh viện tâm thần đều đã đi một vòng, thì cũng gần tới giờ ăn trưa, Lý Hỏa Vượng cầm lấy mâm cơm đi xếp hàng.
So với thức ăn của những bệnh viện khác, thì bệnh viện này không phải là tệ, gọi một món gan heo xào rau cần, còn có một dĩa rau muống, Lý Hỏa Vượng đã kiếm một chỗ trong căn tin và ngồi xuống ăn.
Những chuyện xảy ra lúc nãy hắn hoàn tâm không quan tâm, dù gì thì cũng không có ai tin những gì của người bệnh tâm thần nói cả.
Chỉ là do bản năng của con người, trong lòng của Lý Hỏa Vượng cảm thấy hiếu kỳ, đối phương rốt cuộc bị bệnh gì.
Trong quá trình nói chuyện, thằng đó không phải điên hay khùng hoàn toàn, có một logic nhất định thuộc về hắn.
Vào lúc này, tình cờ Vệ Sĩ Lý người đang mắc bệnh trầm cảm đã đi ngang qua và thấy Lý Hỏa Vượng đang ngồi đó một mình nên hắn bước tới.
Sau một thời gian sống chung với Lý Hỏa Vượng, trong lòng của hắn cũng đã xóa đi rất nhiều định kiến.
Người này nói mình không có bệnh, Vệ Sĩ Lý còn không tin, nhưng bây giờ có chút tin Vệ Sĩ Lý, đối phương rõ ràng là bình thường, và còn rất rộng lượng, trong nhà có gửi đồ ăn vặt gì hắn đều đem ra chia sẻ với mọi người, rất thân thiện và tốt bụng.
“Ta đã thông qua kiểm tra, chỉ cần đợi người nhà tới rước, ngày mốt là ta có thể xuất viện rồi!” Vệ Sĩ Lý có chút hưng phấn vừa ngồi xuống bên cạnh Lý Hỏa Vượng thì đã lên tiếng nói.
“Ta biết, ngươi đã nói qua với ta một lần rồi, không cần phải nói lại.”
“Ha ha, thì cũng do vui mừng, ta ở đây gần một năm rồi, cuối cùng cũng được ra ngoài!” Vệ Sĩ Lý dùng thìa múc khoai tây và thịt gà trong mâm cơm rồi khuấy mạnh và bắt đầu ăn.
“Sắp một năm rồi sao? Đây đúng là rất dài, phải rồi, nếu như ngươi ở trong bệnh viện này dài vậy, thì ngươi có quen với người đàn ông bị nhốt trong khu nghiêm trọng đó không?” Lý Hỏa Vượng mở miệng hỏi.
Gương mặt của Vệ Sĩ Lý có chút mơ hồ. “Bị nhốt trong khu nghiêm trọng? Là ai?”
“Chính là người có bộ râu dài.”
“À, hắn à, hắn tên Tiền Phúc, cũng là một bệnh nhân già, khi ta chưa tới, thì hắn đã ở đây rồi.”
“Vậy hắn bị bệnh gì? Sao lại bị nhốt vậy?”
“Bệnh gì à?” Vệ Sĩ Lý bỏ muỗng xuống và lộ ra gương mặt đầy ngờ vực, “Hình như ... hình như bị tâm thần phân liệt.”
“Tâm thần phân liệt? Không phải chứ? Ta chưa từng gặp qua người nào tâm thần phân liệt mà nói bậy cả.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng và Vệ Sĩ Lý đang nói chuyện, người phụ nữ bị rối loạn lo âu với gương mặt nhiều chuyện đã bước qua, “Hai chàng trai trẻ đang nói chuyện gì thế?”
“Không có nói gì, chỉ đang thắc mắc Tiền Phúc rốt cuộc bị bệnh gì, chị này, hắn có phải bị tâm thần phân liệt không?”
“Ài, gì mà tâm thần phân liệt chứ, không biết thì đừng có nói bậy, hắn bị bệnh gì thì bác sĩ cũng chưa có khám ra, nên cũng không biết bệnh gì.”
“Bác sĩ cũng không không biết bệnh gì sao?” Lý Hỏa Vượng có chút kinh ngạc, đây lúc là lần đầu tiên hắn biết được.
“Đúng vậy, bác sĩ đâu phải là thần tiên, bệnh gì cũng trị được, có những sách y không có ghi lại, thì khi họ đụng phải cũng đâu có cách gì.”
“Nói vậy thì tên Tiền Phúc này đúng là một người tội nghiệp, bác sĩ cũng không biết hắn bị bệnh gì thì đương nhiên không thể cho thuốc hắn uống được, cho nên khi bệnh của hắn trở nặng, thì cũng chỉ có thể bắt nhốt lại, đến khi nào bệnh tình ổn định lại rồi mới thả ra.”
Nghe những lời này của đối phương, nỗi lo lắng nhẹ trong lòng của Lý Hỏa Vượng cũng đã biến mất, tiếp tục ăn cơm và hoàn toàn không để tâm những gì mới xảy ra lúc nãy.
Lý Hỏa Vượng cứ tưởng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, nhưng vào buổi trưa của mấy ngày sau. Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang ăn măng tây, thì từ trong hành lang có một người đàn ông, đã khiến cho sắc mặt của hắn ngơ ngác, đó là Tiền Phúc, hắn lại được thả ra.
Lý Hỏa Vượng đang nhìn hắn, và Tiền Phúc cũng nhìn thấy Lý Hỏa Vượng, hắn ngay cả bữa sáng cũng không lấy mà bước tới chỗ Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng cứ tưởng đối phương sẽ quấn lấy mình thì ngược lại đối phương lại xin lỗi mình.
“Thật là ngại quá, hôm qua ta đã nói chuyện với ngươi rồi đúng không? Có chỗ nào làm phiền mong được thứ lỗi, dù gì ngươi chắc chắn cũng biết đã tới đây thì chắc chắn có lý do nào đó rồi.”
So với Tiền Phúc điên điên khùng khùng trước đó, thì Tiền Phúc hôm nay lại rất lịch sự lễ phép, so với trước đây như hai con người vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận