Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 907: Bệnh tâm thần (1)

Chờ khi Lý Hỏa Vượng bị Tôn Hiểu Cầm đẩy tỉnh thì sắc mặt đã hoàng hôn:
“Con trai, mau tỉnh lại, chúng ta tới rồi."
Lý Hỏa Vượng ngáp dài đeo còng tay xiềng chân bước xuống xe bus, một tòa kiến trúc bọc bằng thủy tinh xanh đập vào mắt, nếu không phải giữa tòa nhà có chữ thập màu đỏ thì hắn còn tưởng là tòa nhà văn phòng.
Lý Hỏa Vượng bị đám cảnh ngục dẫn vào, xác nhận và ký tên, sau đó bọn họ rời đi.
“Bạn học này, mời theo tôi đến bên này.” Một bác sĩ mặt chữ điền mang theo bốn hộ sĩ hiền hòa nói với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn trang hoàng khí phái trong đại sảnh, nhủ thầm không hổ là bệnh viện tư, sau đó đi theo đối phương.
Tôn Hiểu Cầm định theo cùng nhưng bị đối phương ngăn lại:
“Ngại quá dì à, bệnh viện chúng tôi không cho phép người nhà ở bên cạnh chăm sóc, về sau tối đa một lần có thể gặp mặt nói chuyện một lần.”
“Ài, tại sao không cho ở bên cạnh chăm sóc? Bệnh viện tâm thần của nhà nước còn cho phép mà sao bệnh viện tư nhân mấy người không cho?” Tôn Hiểu Cầm hơi tức giận với điều kiện kỳ lạ này.
“Thưa dì, tuy là bệnh viện tư nhưng đây là quy định của bệnh viện, tôi là bác sĩ cũng không thể thay đổi cái gì, nếu dì không hài lòng thì chỉ có thể đổi bệnh viện khác.”
Thấy hai chân mày của Tôn Hiểu Cầm nhướng cao, hơn nữa chống nạnh hít sâu một hơi, Lý Hỏa Vượng vội vàng mở miệng khuyên can.
"Mẹ, mẹ. Đừng như vậy, bây giờ con lành bệnh rồi, vđi theo mỗi ngày. Nhiều năm qua mẹ cũng mệt mỏi rồi, hãy nghỉ dưỡng sức đi, tìm cha của con được không?”
“Không được! Giờ trông con gầy yếu như thế, một mình đi vào lỡ bị bệnh nhân khác ăn hiếp thì sao?”
“Mẹ, con không phải lần đầu tiên vào bệnh viện tâm thần, ai có thể khi dễ được con?”
Lý Hỏa Vượng nói hết nước hết cái, cuối cùng thậm chí bấm số điện thoại của Lý Kiến Thành mới khiến Tôn Hiểu Cầm không kiên trì nữa.
“Bà thiệt là, bác sĩ nói gì thì bà cứ làm theo đi, đừng chạy tới quấy rối 8 kta.”
Tôn Hiểu Cầm buông xuống di động, vẻ mặt lưu luyến nhìn Lý Hỏa Vượng:
“Thôi được, con trai, ở một mình phải cẩn thận, khi nóng hay lạnh, khó chịu ở đâu nhớ nói với bác sĩ!”
“Mẹ yên tâm, con đã hết bệnh rồi, không lâu sau con sẽ xuất viện.”
Chờ Tôn Hiểu Cầm lưu luyến không rời đi nộp phí, Lý Hỏa Vượng bị bác sĩ mặt chữ điền dẫn vào bệnh viện:
"Tự giới thiệu một chút, tôi tên Ngô Thành, cũng là bác sĩ khoa tâm thần giống như Dịch Đông Lai. Tôi thấp hơn anh ấy hai khóa, xem như đàn em, trước khi cậu đến thì tôi đã tìm hiểu tình huống của cậu với đàn anh qua WeChat rồi.”
"Vậy sao? Vậy là tốt rồi." Lý Hỏa Vượng hơi yên lòng: "Nếu đều biết ta sắp hết bệnh thì có thể cởi còng tay cho ta được không?”
“Xin lỗi, tôi không thể quyết định, dù tôi biết nhưng viện trưởng thì không, ông ấy chính miệng nói không thể để để cậu xảy ra chút gì ngoài ý muốn."
"Nghe nói có người tạo áp lực với ông ấy, chứ không thì ông ấy không muốn nhận cậu.”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn còng trên tay mình:
“Nói vậy là ta phải mang theo thứ này mãi đến khi xuất viện?”
“Cậu hãy tạm chịu đựng, qua một thời gian ngắn tôi sẽ giải thích với ông ấy. Chúng ta đến nơi rồi, bạn học, chắc cậu nên biết trước khi vào trong cần kiểm tra toàn thân chứ?”
Lý Hỏa Vượng gật đầu: “Ta hiểu rõ lưu trình, nhanh bắt đầu đi."
Vì tránh cho bệnh nhân tâm thần mang một ít đồ vật tổn thương chính mình, hoặc là tổn thương người khác, trước khi nhập viện cần phải tiến hành kiểm tra toàn thân.
Kiểm tra xong, tiến hành trọn bộ thủ tục nhập viện, rốt cuộc Lý Hỏa Vượng được vào phòng của mình.
Bên trong chỉ có một chiếc giường, có vẻ như hắn quá nổi tiếng cũng mang lại chút ích lợi, được ở phòng riêng.
Dọc đường đi rất mệt mỏi, Lý Hỏa Vượng ngả đầu xuống gối liền ngủ.
Ngày thứ hai tỉnh lại, hắn bị đánh thức, đơn giản rửa mặt súc miệng qua đi, một vị hộ sĩ dẫn hắn quen thuộc hoàn cảnh của bệnh viện này.
Thật ra cũng không có gì quen thuộc, bệnh viện tâm thần đa số đều giống nhau, Lý Hỏa Vượng rất quen.
Nhưng khiến Lý Hỏa Vượng bất ngờ là ăn sáng uống thuốc xong, hắn bị kêu đi, cùng bệnh nhân khác ngồi trên ghế vây thành một vòng, giao lưu tình hình bệnh, khích lệ lẫn nhau.
Hắn chưa thấy chuyện như vậy ởn ơi khác, nghe ý tứ của Ngô Thành thì họ học kinh nghiệm tiên tiến từ bệnh viện nước ngoài.
Đối với việc này, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể nói, không hổ là bệnh viện tư, có nhiều trò.
Mấy chiếc ghế vây thành vòng tròn nhỏ, các bệnh nhân xa lạ nói ra tình hình bệnh của mình.
“Tôi bị tinh thần phân liệt mức nhẹ, là loại uống thuốc có thể áp chế được.” Nói chuyện là một người phụ nữ trung niên.
“Tôi bị bệnh rối loạn lưỡng cực, cũng đang uống thuốc, sắp khỏe hẳn rồi!” Một người đàn ông tóc húi cua ngón tay thường co giật nói.
“Trầm ... cảm ...” Đây là một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa cao, đôi mắt hơi không có tiêu cự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận