Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 316: Nguy hiểm (2)

Sau khi nhìn thấy những chữ được viết trên tờ giấy, đầu óc của Lý Hỏa Vượng lập tức bị chiếm cứ bởi các loại thông tin hỗn loạn khác nhau.
"Bọn họ đang đồng hóa ta sao? Ta đang biến thành bọn họ sao? Bọn họ là ai! Không đúng! Hình như trước đây ta đã nghe nói về bọn họ ở Thanh Phong Quan rồi.”
Trong nháy mắt, một cái tên xuất hiện trong đầu cậu: "Đại Mẫu Mẫu! Bọn họ là Đại Mẫu Mẫu!"
Gần như vào lúc này, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa giơ kìm lên, nhưng lần này, cậu không nhắm chuẩn vào răng mình mà nhắm vào mắt trái của mình.
"Bụp" một tiếng, cùng với việc nhãn cầu bị bóp nát, một luồng ánh sáng kỳ dị bao trùm xung quanh, trên người các Đại Mẫu Mẫu xung quanh bị bao phủ bởi một loại quầng sáng mờ ảo dính dính nào đó.
Tất cả mọi ánh nhìn xung quanh đều biến mất vào lúc này.
Lý Hỏa Vượng nhân cơ hội này nhanh chóng lao về phía trước, quay trở lại bên đường.
Những người khác ở bên đường đương nhiên vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đứng tại chỗ ngáp dài ngáp ngắn.
"Mau đi thôi! Rời khỏi rừng trúc này, nơi này nguy hiểm.”
Có lẽ đó là do sức uy hiếp từ con mắt trái thịt máu lẫn lộn đang không ngừng rỉ máu kia của Lý Hỏa Vượng nên không có ai chất vấn, bọn họ kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình nhao nhao chạy.
Lần chạy này chưa từng dừng lại, đợi đến khi xuyên qua rừng trúc kia, phía sau là một cánh đồng cỏ.
Tất cả mọi người nhanh chóng chạy thoát thân trên thảo nguyên không có chướng ngại vật này, cho đến khi bầu trời phía xa dần chuyển sang màu trắng, lúc này bọn họ mới dừng lại.
Kim Sơn Trảo mồ hôi đầm đìa khắp người, loạng choạng ném cái sọt tre trên lưng xuống đất.
Trực tiếp nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Tay phải túm lấy cỏ non trên mặt đất lên xem xem rồi lại không có sức lực mà đặt xuống, ông thở hổn hển nói: “Ha... ha... Thanh... Chúng ta sắp tới... ha... ha... chúng ta sắp tới Thanh Khâu rồi... ha...”
Lúc này, Lý Hỏa Vượng lại đứng lên trên nóc xe bò một lần nữa.
Không gian trống trải đã mang lại cho Lý Hỏa Vượng tầm nhìn cực kỳ xa, cậu nhíu chặt lông mày, dùng con mắt còn lại kia quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.
Nếu đã như vậy, nếu những Đại Mẫu Mẫu không rõ lai lịch kia còn có thể theo đến đây được, vậy thì Lý Hỏa Vương thật sự chỉ có thể liều một phen với bọn họ.
May mắn thay, khi mặt trời dần dần lên cao, khi ánh nắng ấm áp xua tan cái lạnh trên người của Lý Hỏa Vượng, đã không còn bất cứ ánh mắt nào phóng qua đây nữa.
Mà trong rừng trúc trước đó cũng đã không còn bóng dáng của Đại Mẫu Mẫu, một hòn đá nói chuyện.
"Làm thế nào đây, tên tiểu tử này trông có vẻ không dễ đối phó, ngay cả những Đại Mẫu Mẫu mà chúng ta dẫn tới cũng không ngăn cản được, hay là về gọi người đi?”
Hòn đá vừa nói xong, cây măng trúc ở một bên đáp lại: "Tốn sức như vậy làm gì, không phải Bành Long Đằng đang tìm tên tiểu tử này sao, trực tiếp nói cho nàng ta là được rồi, đỡ phiền phức cho chúng ta.”
"Nói cũng đúng, nếu có gì bất trắc thì cứ đổ hết lên người nàng ta, nếu có công thì cũng sẽ được tính cho ba người chúng ta một phần.”
Sau khi nói xong lời này, hòn đá và măng trúc không nói thêm lời nào nữa.
Ngày hôm đó, đám người Lý Hỏa Vượng ở nơi này nghỉ ngơi cả ngày.
Không nghỉ ngơi không được, dù sao người không phải được làm từ sắt thép.
May mắn thay, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ một số người thuận đường đi qua, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Bạch Linh Miểu ngồi gập chân trên mặt đất, đau lòng nhìn Lý Hỏa Vượng đang ngủ.
Cho dù là ngủ cũng không yên tâm, Lý Hỏa Vượng hơi quay đầu, trong miệng còn không ngừng thấp giọng lẩm bẩm gì đó.
Cô ấy giơ ngón tay trắng nõn xoa nhẹ hố máu đáng sợ trên mặt Lý Hỏa Vượng: "Cái này đau biết bao...”
“Soạt" một tiếng, Lý Hỏa Vượng đang trong giấc mộng lập tức bật dậy, hai ta đã bóp lấy cổ mảnh khảnh của Bạch Linh Miểu, không ngừng siết chặt.
Hành động này khiến tất cả mọi người đều sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, bao gồm cả bản thân Lý Hỏa Vượng.
Nghĩ lại mà thấy sợ, cậu vội vàng buông tay ra, sau khi cẩn thận kiểm tra một hồi, phát hiện Bạch Linh Miểu không bị mình làm bị thương, lúc này cậu mới ôm cô ấy vào lòng mình, vừa hôn vừa ôm.
"Lý sư huynh... Những người khác còn đang nhìn..."
Lý Hỏa Vượng dừng lại, nghĩ lại thấy rùng mình mà nói: “Sau này... lúc huynh ngủ, muội tránh xa huynh một chút.”
"Nhưng... chúng ta luôn ngủ cùng nhau mà."
"Ngoan, ngoan, khoảng thời gian này thần kinh của huynh có chút căng thẳng, đợi qua khoảng thời gian này rồi nói.”
"Vậy được, đúng rồi Lý sư huynh, mắt của huynh...”
"Không sao, như vậy càng tốt, thay đổi nhiều so với trước đây thì càng dễ lẩn trốn.”
Đám người Lý Hỏa Vượng cứ đi như vậy trên thảo nguyên mênh mông này ba ngày trời, vào buổi trưa ngày thứ ba, cuối cùng đã nhìn thấy cửa khẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận