Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 769: Thật giả (2)

Bây giờ mình đã ở trong ván cờ của hắn, muốn phá trận, thì phải đi theo quân cờ của hắn trước, chờ biết rõ Xúc Xắc rốt cuộc thiết lập là bố cục gì, lúc này mới có thể nghĩ cách phá trận.
Bản thân một thân một mình chắc chắn là không có cách nào đoạt lại Bạch Linh Miểu từ trong tay hắn, nhất định phải nghĩ biện pháp đầu cơ trục lợi.
Mình có lẽ có thể nghĩ cách từ hoàng thất gia Cơ Lâm, còn có Giám Thiên Tư đang toàn lực lùng bắt Tọa Vong Đạo.
Chỉ là hy vọng vẫn mong manh như vậy, bây giờ mình chẳng những có nhược điểm trong tay hắn, quan trọng hơn chính là, hắn còn là Xúc Xắc! Cục diện không chút cơ hội thắng giống như một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng Lý Hỏa Vượng, khiến hắn cảm giác không thở nổi.
Nhưng mà Lý Hỏa Vượng không có nhụt chí, hận ý trong lòng ngược lại khiến cho hắn tràn đầy ý chí đấu tranh, mình nhất định phải cứu được Miểu Miểu!
“Cái kia, Hồng Trung à, ngươi nói, có khả năng, lời của Xúc Xắc lão đại là thật hay không? Trước đây nói không chừng ngươi thật sự nợ hắn ân tình, hơn nữa Bạch Linh Miểu quả thật là bỗng nhiên biến mất, ta cảm giác không giống thủ đoạn của Tọa Vong Đạo bọn ta.”
Ảo giác không có mặt không có mắt ở bên cạnh bỗng nhiên lại gần nói.
“Muốn phối hợp Xúc Xắc đùa nghịch ta! Ngươi vẫn chưa đủ tư cách!”
Lý Hỏa Vượng như đinh chém sắt phản bác xong, giãy giụa đứng lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong hang.
“Ta là không đủ tư cách, nhưng ngươi cũng thấy rồi đấy, thanh kiếm người sống kia còn đang bò trên mặt đất, chắc chắn không thể có hai Gia Cát Uyên.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Tích Cốt kiếm trên đất đã mọc đầy thịt máu của Gia Cát, mà giờ khắc này cái đầu của Gia Cát Uyên trên thân thanh kiếm cũng đồng thời nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
“Lý huynh, ngươi bình an vô sự, yên tâm đi, mặc dù tiểu sinh chỉ còn nửa thân thể tàn phế, nhưng rắc rối của tên Xúc Xắc kia, ta giúp ngươi cùng nhau ứng phó!”
“Không, ngươi không phải, ngươi bị Xúc Xắc lừa rồi, ngươi cho rằng ngươi là Gia Cát Uyên, nhưng mà kỳ thực ngươi không phải, Gia Cát Uyên vẫn luôn ở bên cạnh ta đây.”
“Tọa Vong Đạo cũng sở trường tự mình gạt chính mình, trò hề này ta đã thấy rất nhiều, trước đây ta đã thấy một tên tự mình lừa gạt mình là Lý Hỏa Vượng, kết quả hắn là giả.”
Lý Hỏa Vượng ôm bụng rướm máu, khom lưng nhặt lá phù tím ở trên mặt đất.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng cầm lá phù đi về phía mình, sắc mặt Gia Cát Uyên lập tức biến đổi.
“Lý huynh! Ngươi rốt cuộc sao thế! Bên cạnh ngươi làm gì có Gia Cát Uyên nào! Đó đều là ngươi tưởng tượng ra! Ta không giống với Tọa Vong Đạo trên Hạnh Đảo kia.”
“Đừng hòng cùng Xúc Xắc gạt ta! Những thứ này ảo giác rất rõ ràng không phải là ta tưởng tượng, bởi vì bọn hắn biết chuyện mà ta không biết, bởi vì thân phận Tâm Tố của ta, cho nên những người này sau khi chết, hồn phách của bọn hắn mới bị ta thu hút đến bên cạnh. Cho nên ta không có giết chết Nhị Thần, Nhị Thần cũng không biến thành ảo giác của ta! Ta càng không vì vậy mà nợ Xúc Xắc ân tình, Miểu Miểu cũng là bọn hắn bắt đi! Tất cả cái này đều là giả, đều là cái bẫy của Xúc Xắc!”
“Còn một điều quan trọng hơn! Tính cách của ngươi không hề giống với Gia Cát Uyên trước đây!”
Cùng Lý Hỏa Vượng lớn tiếng hét lên những lời này, tất cả những ảo giác vây quanh hắn đều khẽ rung lên. Lý Hỏa Vượng lấy lá phù trong tay của mình dính vào trên trán của hắn trong ánh mắt kinh ngạc của Gia Cát Uyên, sau một khắc, đầu của hắn nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng bị ép thành một cái đầu lớn chừng bằng nắm đấm.
Mặc dù đầu đã biến trở lại, nhưng thân thể chằng chịt thịt cùng nội tạng vốn không có biến trở lại, giống như chùm nho treo ở trên đó.
Tọa Vong Đạo không mặt ở bên cạnh dường như vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Gia Cát Uyên ở bên cạnh ngăn cản: “Đừng hoảng, dán lên cũng có thể lột xuống, không vội, để cho ta suy nghĩ một lát.”
“Hơ, đã lúc này rồi ngươi có thể suy nghĩ gì?”
“Xoạc” một cái, quạt xếp trong tay Gia Cát Uyên đột nhiên mở ra: “Suy nghĩ một chút, rốt cuộc ta là giả, hay là thanh kiếm kia là giả, hay là.... Hai chúng ta cũng là giả, Gia Cát Uyên thật sự đã đi về bên trên tam thân cựu từ lâu rồi.” Nhìn Tích Cốt kiếm đã không còn động đậy, Lý Hỏa Vương thở dài một hơi, nhặt miếng vải trên mặt đất lên, bắt đầu chậm rãi bọc thanh kiếm lại.
Miếng vải dần dần bị máu thấm ướt, bởi vì có thêm không ít thứ, thứ trên thân kiếm vốn không hoàn toàn được che kín, phù, xương người, tim gan, thậm chí mái tóc màu đen đều lộ ra theo khe hở giữa mảnh vải.
Lý Hỏa Vượng không quan tâm, không có ý định bọc thêm một lớp, dùng vải bao trùm, chỉ là vì che giấu tai mắt người.
Bây giờ Tích Cốt kiếm đã biến thành bộ dạng như vậy, e là đặt trước mặt nữ nhân môi tím kia, nàng ta cũng không nhận ra được.
“Cha, con giúp người.” Lý Tuế đi tới, ôm thanh Tích Cốt kiếm trở nên cồng kềnh dị thường kia để lên sau xe, lại đi tới ôm Lý Hỏa Vượng trọng thương đặt vào trong xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận