Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 227: Hậu Thục

"Lý hiền đệ, sau này gặp lại!"
"Thuận buồm xuôi gió!"
"Trân trọng!"
Dưới sự đưa tiễn nhiệt tình của nhóm tiêu sư, đám người Lý Hỏa Vượng rời khỏi Long Đằng tiêu cục.
Nhìn bọn họ dần dần đi xa, ý cười trên mặt Vương Thành Hưng dần thu lại, nhìn sang Triệu tiêu đầu:
"Sư phụ, không biết ngài có thấy thanh kiếm mà người kia cõng sau lưng không? Kiếm đó không tầm thường, cảm giác sát khí cực nặng.”
Triệu Tần hơi cau mày gật đầu, nói:
“Nói nhảm, còn cần ngươi nói? Lão phu đương nhiên biết, ta biết lai lịch của thanh kiếm kia, là bội kiếm của Tử Hùng tướng quân.”
"Cái gì? Bội kiếm của Tử Hùng tướng quân? Vậy sao nửa tháng nay sư phụ không làm gì cả?”
"Làm? Ta muốn làm cái gì?" Triệu Tần nghiêng đầu nhìn về hướng Vương Thành Hưng.
“Ta trộm kiếm của hắn hay hỏi thăm hắn lấy thanh kiếm này từ đâu? Hoặc lén tố giác hắn?”
Thấy Vương Thành Hưng im lặng, Triệu Tần nói tiếp: "Ngươi cho rằng ta mù sao? Không nhìn ra người này kỳ lạ?"
“Bên hông treo thẻ tre màu đỏ, các loại dụng cụ bằng sắt giấu trong vạt áo, còn Hồ Lô kia nữa. Càng miễn bàn mấy tán nhân ở bên cạnh hắn, nhưng liên quan gì ta?”
“Hắn ra tay chữa bệnh cho Phượng Hà, ta đồng ý yêu cầu của hắn tìm giúp kiếm pháp, làm đảm bảo cho hắn, mọi người đều có thể diện, vậy là đủ rồi."
"Ta cũng không nói cho hắn chúng ta từng là lính lưu mạnh, cái này gọi là nhìn thấu nhưng không chọc thủng.”
“Đúng đúng, sư phụ suy xét chu đáo, là đệ tử lỗ mãng."
Ngựa kéo xe ở trong chuồng nửa tháng, rõ ràng đã chán mốc meo, vừa ra cửa thành liền hưng phấn chạy nhanh.
"Vu vu vu!" Triệu Ngũ lái xe hét to, xe ngựa mới chậm lại.
Triệu Ngũ nghiêng đầu hỏi Lý Hỏa Vượng:
"Lý sư huynh, chúng ta hiện tại chạy đi đâu?"
"Biên quan, việc bên Tứ Tề đã xong, chúng ta rời khỏi Tứ Tề trước, hơn nữa nơi này hơi loạn, chúng ta càng nhanh đến Lương Quốc càng tốt.” Lý Hỏa Vượng nói.
Nhắc tới việc này thì vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng có chút bất an, quay đầu nhìn qua Bạch Linh Miểu:
"Nếu nơi này đánh nhau, có khi nào Lương Quốc cũng có chiến loạn không? Vậy nhà của muội ...”
Nghe lời này, không đợi Bạch Linh Miểu đáp lại, Lữ Trạng Nguyên cầm tẩu thuốc đến gần:
“Ôi, tiểu đạo gia lo nghĩ nhiều, một Lương Quốc bằng năm Tứ Tề, hơn nữa hoàng đế của Lương Quốc cực kỳ lợi hại, người khác đều tôn xưng là Đại Lương Quốc, nếu đánh nhau thì chỉ có bọn họ đánh người khác, không ai đánh họ được.”
Giờ thì Lý Hỏa Vượng đã biết so với những nước khác, Lương Quốc là nước lớn, hơn nữa là cường quốc.
Rất hiển nhiên, Lữ Trạng Nguyên đã tìm hiểu đầy đủ về đích đến.
Lý Hỏa Vượng hiểu rõ gật đầu. Như vậy cũng tốt, chỉ cần tới Lương Quốc thì không còn lo gì nữa.
Lý Hỏa Vượng nhạy bén phát hiện Lữ Trạng Nguyên hơi khác:
“Lữ ban trưởng gặp việc vui hả?”
So với lão nhân lúc trước mặt đầy nếp nhăn thì Lữ Trạng Nguyên hiện tại rõ ràng trẻ hơn mấy tuổi, cười toe toét.
“Ha ha, không có gì, ha ha ha.” Lữ Trạng Nguyên muốn kiềm nén nhưng nụ cười trên mặt đã bán đứng ông.
Lữ Trạng Nguyên hớn hở leo lên xe ngựa của mình, ôm túi vải to đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng:
“Nào nào, ăn trứng gà, ăn trứng gà."
Hai quả trứng gà bị nhuộm đỏ chót nhét vào tay của Lý Hỏa Vượng.
Không chỉ là Lý Hỏa Vượng có, người khác đều được phát cho, tự dưng tặng trứng gà, không giống thái độ bủn xỉn của Lữ Trạng Nguyên chút nào.
Cầm trứng gà vỏ đỏ, Triệu Ngũ trước tiên phản ứng lại, biết hàm nghĩa trong đó.
“Cử Nhân huynh, tẩu tử có hỉ hả? Chúc mừng nhé, chúc huynh sớm được quý tử.”
Nghe Triệu Ngũ chúc mừng nhưng Lữ Cử Nhân cười gượng gạo.
Lữ Trạng Nguyên cực kỳ tự nhiên nhận lấy đề tài:
"Ngươi nhìn thấy bụng của con dâu ta không? Nó nhọn, gần đây con bé đặc biệt thích ăn chua, lần này không lầm được, nhất định là tôn tử!"
La Quyên Hoa ngồi trên xe ngựa cao ngạo ngửa cổ, giờ phút này nàng giống như vị tướng quân đắc thắng trở về.
“Chờ ngày đầy tháng mọi người nhớ đến.” Lữ Trạng Nguyên càng nói càng vui vẻ, cười đến không thấy mắt.
Lý Hỏa Vượng ăn trứng gà đảo qua hai phụ tử thái độ hoàn toàn khác nhau, nhìn sao đều cảm giác trứng gà mình ăn xen lẫn mùi vị khác.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không phải loại người nhiều chuyện, lười để ý chuyện nhà của người khác. Lý Hỏa Vượng nhảy lên xe ngựa, bắt đầu tìm ra bản đồ.
“Tên của quốc gia tiếp theo ... tiếp theo là ...” Lý Hỏa Vượng nhìn hai chữ vuông vô cùng xa lạ trên bản đồ, trong một chốc ngẩn ngơ.
Lúc trước Lý Hỏa Vượng cảm thấy không biết chữ cũng chẳng sao, nhưng nay xem ra nó nghiêm trọng ảnh hưởng đến mọi mặt.
Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe:
“Lữ bầu gánh, quốc gia tiếp theo trên đường đi Lương Quốc gọi là gì?"
“Hừm... dường như tên Hậu Thục Quốc.”
“Hậu Thục?” Lý Hỏa Vượng nhìn đồ án hình tròn trên bản đồ, lẩm bẩm.
“Vậy Lữ bầu gánh biết trong Hậu Thục Quốc có môn phái nào nổi tiếng không? Hoặc là tai họa nguy hiểm nào đó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận