Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 243: Lừa đảo (1)

Ba chiếc răng cấm màu trắng bay ra ngoài, nổ tung trên trời, răng sắc bén xuyên thủng giáp da dơ bẩn và mặt nạ bằng gỗ, ghim sâu vào thịt người.
Đàn ngựa vừa rồi còn có quy mô thoáng chốc tan tác, khiến Nhị Bính núp sau đám đông xuất hiện ở trước mặt cậu.
Lý Hỏa Vượng đang định xông lên nhưng người xung quanh hiển nhiên không cho, họ lại ùa ra ngăn cản.
Mắt thấy người kia sắp trốn, khóe miệng Lý Hỏa Vượng đổ máu dứt khoát giơ kiếm lên, lần này nhằm vào cánh tay của mình.
Khi Lý Hỏa Vượng định chặt xuống thì một bóng dáng cao lớn chắn giữa những người này và Lý Hỏa Vượng.
Đó là Cao Trí Kiên giơ gậy to lên, hắn quát lớn đập mạnh gậy có gai nhọn xuống, trắng đỏ bắn tóe không trung.
"Thỉnh! Thần! Lặc!"
Cùng với tiếng trống, một nữ nhân trùm khăn đỏ xông lên, dùng miệng thú dữ tợn dưới lớp khăn trùm dễ dàng cắn thủng cổ của người kia.
Ngay sau đó, Xuân Tiểu Mãn giơ kiếm đẫm máu cũng xông lên, thở hổn hển nói với Lý Hỏa Vượng bên cạnh mình:
"Lý sư huynh! Chúng ta tới giúp huynh!”
Nhìn các sư huynh đệ dần lớn lên ở trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng buông kiếm xuống:
“Tốt, chúng ta cùng nhau lao qua! Người phụ nữ kia là mấu chốt, tất cả điều này do ả làm ra!”
Trong rối loạn, tiếng hét, xương gãy, tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, khoảng cách giữa họ và Nhị Bính đang không ngừng tới gần.
Né trái né phải, khi thấy không còn đường trốn nữa, Nhị Bính cười khẽ, bỗng quay người xông lên.
Không ai ngờ điều này, một tia sáng lạnh bắn ra từ ống tay áo của ả, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng giơ kiếm đỡ.
Một viên xúc xắc bằng sắt tóe lửa bay lên cao, loáng thoáng thấy chút hoa văn phù chú.
Hai tay Nhị Bính bấm quyết nhanh chóng chĩa lên, xúc xắc xoay tít đánh vào huyệt Thái Dương của Cao Trí Kiên ở một bên.
"Sỏa Tử!"
“Cao Trí Kiên!”
Thân thể cao lớn nặng nề ngã xuống đất, đồng tử trong mắt dần tản ra.
“Thú vị thật, ha ha, phải thế chứ, không chết vài người thì sao mà lừa gạt được!”
Nhị Bính cười cợt, lật ra hai bộ bài cửu màu đen từ ống tay áo.
- Giải thích, Bài cửu hay bài cẩu là loại bài của Trung Quốc, hình dạng giống Domino nhưng cách chơi thì khác. Hết giải thích.
Một tay Nhị Bính nâng bài cửu, một tay kháp quyết niệm chú:
“Thất bát bất yếu cửu! Yếu cửu tựu độc thủ! Kim tứ ngân ngũ tiểu bản đắng, thiên địa đáp nhất đáp, phùng thủy tứ ngũ lục!"
Hai bộ bài cửu bắt đầu biến mềm kéo dài ra, giống như bùn lầy dọc theo kẽ móng tay của ả rơi xuống đất, thấm vào nền đất.
Bài cửu mới chui xuống một nửa thì xuất hiện cảnh tượng Nhị Bính không ngờ tới.
Một cánh tay chỉ có ba ngón bỗng chui lên từ lòng đất, mang theo hai quân bài cửu mềm nhũn phập một tiếng chui vào bụng của Nhị Bính.
Nhị Bính hộc máu khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy phương xa, Lý Hỏa Vượng một gối quỳ dưới đất chậm rãi đứng lên, cánh tay trái đã trống rỗng.
Cánh tay cụt kia giống như sắt thép càng bóp càng chặt, cuối cùng bóp nát eo của Nhị Bính.
Lý Hỏa Vượng đau muốn ngất xỉu xông lên, trường kiếm chém mạnh xuống, khuôn mặt của Nhị Bính bị gọt một mảng lớn lộ ra máu thịt be bét.
Lý Hỏa Vượng bóp cổ Nhị Bính nhấc bổng lên, hét hướng đám người chém giết nhau:
“Tất cả đừng đánh! Nhìn xem đây là cái gì! Ả ta mới là Tọa Vong Đạo! Các ngươi đều bị ả lừa!"
Nhưng mà nghênh tiếp Lý Hỏa Vượng là một mũi tên nỏ bắn vào bụng, bọn họ đã đánh đỏ cả mắt.
Dù trước đó là hiểu lầm, nhưng xác chết dưới đất đã khiến hiểu lầm hoàn toàn không giải được, mặc kệ lúc trước có đúng hay không, nhưng bây giờ là đúng rồi.
Lý Hỏa Vượng ném mạnh Nhị Bính xuống đất, nhấc chân hung hăng đạp gãy xương tay của Nhị Bính, cất bước xông hướng trung tâm chiến trường:
“Tiểu Mãn, trông chừng ả!”
Nhìn Lý Hỏa Vượng ở trong đám người điên cuồng giết chóc, Nhị Bính cười lớn.
Kiếm của Tiểu Mãn lập tức gác lên cổ Nhị Bính:
“Ngươi đã ra nông nỗi này mà còn cười được, chờ chút nữa chuẩn bị khóc đi!”
Nhị Bính cười càng lớn tiếng, khuôn mặt thay đổi nhiều lần thành bộ dạng mới.
“Ôi, bây giờ không cười còn đợi khi nào, lấy mạng của mình ra lừa dối, như vậy mới vui chứ.”
Giờ phút này, Khương Anh Tử ở một bên không giống như mọi khi oán hận nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng, mà là biểu cảm cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nhị Bính, nàng trông thấy một trong những khuôn mặt đó là đại trưởng lão Nhãn Khán Hỉ.
Cuối cùng nhóm người này vẫn là rút lui, không phải vì nhận ra âm mưu của Nhị Bính, mà là thương vong quá nhiều cuối cùng tan tác.
Tùy theo sắc trời dần trắng, tiếng vó ngựa, chuông lạc đà xa dần, để lại thi hài đầy đất và mấy con lạc đà vô chủ.
Mặt trời chậm rãi dâng lên ở đường chân trời sa mạc, chiếu máu dưới đất và máu trên thân thể mọi người càng đỏ thắm.
Lý Hỏa Vượng bị thương từ đầu đến chân tựa như bức tượng đứng trong vũng máu.
Hai bên đều không sai, nhưng bị Tọa Vong Đạo lừa gạt khiến họ đi tới bước không thể cứu vãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận