Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1571: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Minh Luân (1)

Lý Cẩm Thư đi đến bên cạnh nhà cổ, kéo ra một cánh cửa, cẩn thận đi vào, Gia Cát Uyên vội đuổi theo.
Bởi vì thiếu hụt nguồn sáng, Gia Cát Uyên chỉ có thể mơ mơ màng màng trông thấy nội đường có rất nhiều cây cột, đợi khi từng bước tới gần, hắn ta thế này mới phát hiện dưới những cây cột đều là từng hàng giá sách.
"Đi nhanh nào, xuyên qua Giới Tử Trai này." Lý Cẩm Thư lần nữa hạ thấp giọng giải thích.
"Lý tiền bối, nếu ngươi sớm nói đây là chuyện vi phạm lệnh cấm, ta sẽ không tới đâu."
"Cái tên tiểu tử này, ta còn không sợ thì ngươi sợ cái quái gì, hiện tại ngươi còn chưa vào Minh Luân Đường, tuân thủ quy củ làm chi, đợi khi ngươi vào Minh Luân Đường, có thời gian cho ngươi tuân quy củ."
Lúc đang nói chuyện, bọn họ đã đi vào bên trong giá sách này, hương mực nồng nặc ập vào mặt, khi Gia Cát Uyên đang tự hỏi đây là nơi nào, bàn tay của Lý Cẩm Thư đã kéo mạnh hắn ta sang một bên, phía trước có ánh sáng.
Lần này, Lý Cẩm Thư không hề nói bất cứ lời nào, chỉ dùng tay ra hiệu Gia Cát Uyên đừng phát ra tiếng động, đi theo y từng bước chậm rãi đi về phía trước.
Tùy theo ánh sáng yếu ớt từng chút một chiếu qua những kẽ hở trên giá sách, khi không ngừng tới gần nguồn sáng, trong phòng chợt truyền đến tiếng đọc sách mơ hồ, bên trong căn phòng này có những người khác.
Nhưng vì có giá sách ngăn cách, Gia Cát Uyên không nhìn thấy người ở đâu, thế nhưng trông thấy biểu cảm bình thản ung dung của Lý Cẩm Thư, tình huống trước mắt hẳn không quá nguy hiểm.
Mà tùy theo nguồn sáng tăng lên, lúc này Gia Cát Uyên mới phát hiện có thứ được chạm khắc trên các cột đá xung quanh, cột đá lớn ở đằng trước không còn nhìn thấy được nữa, dù sao nội dung trên cây cột lớn mới đây là đang có người viết ra.
Nói là người nhưng lại không giống người, người đang viết chữ trên đá vậy mà có hai con ngươi bốn con mắt, sáu tai tám tay, tựa như nhiều người chồng lên nhau, vô cùng kỳ lạ.
Tiếp đó là nội dung dưới một cây cột, nội dung lần này từa tựa như lần trước, chỉ là trên đá bắt đầu xuất hiện chữ, còn người kia thì giảm đi một cái tay.
Tùy theo không ngừng quan sát, Gia Cát Uyên phát hiện chữ do quái nhân viết lên cây cột kia tựa như có loại thần thông nào đó, khi viết càng nhiều chữ, thứ dư ra trên người tên này càng ít.
Mãi cho đến cuối cùng, người viết chữ này trừ có hai con ngươi bốn con mắt ra, những thứ khác đã giống như người bình thường.
Ngay sau đó trên cột lớn xuất hiện biến hóa mới, bên cạnh người kia xuất hiện các loại cảnh tượng, thoạt nhìn người này như đang viết chữ ngoài trời.
Nhưng kỳ lạ là, trừ mặt trời trên trời ra, núi non xung quanh đều chồng lên nhau.
Bốn phía còn xuất hiện những người khác, nhưng thân thể của họ cũng giống như người viết chữ trước đó, mọc ba chân bốn cẳng. Hơn nữa những người này đều trần như nhộng nằm sấp xuống đất, không khác gì dã thú.
Người kia tiếp tục viết, khi viết càng nhiều, người ở xung quanh bắt đầu dần thay đổi thành bộ dạng người bình thường, đồng thời thân thể cũng bắt đầu mặc vào quần áo.
Những người này bắt đầu giống như người bốn mắt kia tiếp tục tạo chữ viết sách, tùy theo người viết chữ càng lúc càng nhiều, phong cảnh chồng lên nhau ở bốn phía cũng chậm rãi tách ra khỏi sự chồng chéo, cuối cùng biến thành một bức phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp.
Mà ngay phía sau bức họa này là chuyện xưa của hai con bạch xà, nhưng cây cột ở đằng sau không có ánh sáng, Gia Cát Uyên không nhìn thấy được.
Gia Cát Uyên suy nghĩ một chút những nội dung trên cây cột này, nương ánh sáng nhạt tới gần nhìn một chút những giá sách này, phát hiện trên tủ sách đều là sách sử.
"Chẳng lẽ trên những cây cột này đều là chuyện đã xảy ra trong quá khứ? Nhưng điều này có ý nghĩa gì?" Gia Cát Uyên trong một chốc suy nghĩ rất nhiều ở trong lòng.
Nhưng hắn ta chưa kịp nghĩ nhiều, giữa kẽ hở của kệ sách ở bên cạnh xuất hiện bóng người mơ hồ, Lý Cẩm Thư ở một bên ấn đầu của Gia Cát Uyên thấp xuống.
Đằng sau những tủ sách xếp chồng lên nhau, ở một chỗ đất trống hình tròn bị giá sách ở bốn phía vây quanh, có tám người ngồi ngay ngắn ở trên mặt đất.
Bọn họ mặc trường bào vạt áo thẳng màu đen buông thõng trên đất, đầu đội mũ vải, mũ vải rất lớn, không những che cả đầu còn gắt gao che luôn hai mắt.
Tuy về trang phục thì giống như người đọc sách, nhưng bộ dạng của bọn họ không có chút gì giống người đọc sách, chỉ thấy hai tay của những người này đang bưng thư tịch đặt trên mặt mình, một bàn tay thò ra từ bụng của bọn họ, nhanh chóng ghi chép cái gì đó trên thẻ trúc ở mặt đất.
Hơn nữa càng kỳ dị là, thỉnh thoảng sẽ có một số tay chân và đầu chợt hiện ra từ trong áo đen, y hệt cái người viết chữ trên cột lớn kia.
Trông thấy cảnh tượng như vậy trong khung cảnh mờ tối nơi này, thoáng chốc khiến Gia Cát Uyên da đầu tê dại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận