Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 747: Sợ (2)

Lữ Trạng Nguyên mặt ủ mày chau hút thuốc, trong mười hai người chết đi, có hai người là đồ đệ ông mới thu, hơn nữa một người trong đó còn là người có thiên phú tốt nhất, đáng tiếc.
“Ầy…sao đang yên đang lành, lại có đạo tặc chứ, Đại Lương quốc này không phải rất thái bình sao?”
“Những người đó không phải đạo tặc.” Xuân Tiểu Mãn vừa giúp Tiểu Hài chữa thương, vừa mở miệng nói.
“Trong miệng những người này, nói cái gì mà Vu Nhi Thần Vu Nhi Thần, xem ra giống thứ gì đó mê tín.”
“Ừm, ta cũng cảm thấy không phải đạo tặc. Lúc trước thôn ta từng có đạo tặc đến quấy rối, đạo tặc thường đều sẽ xông vào nhà giàu trong thôn, xông vào cướp rồi đi luôn, sẽ không xuống tay với tá điền như vậy.” Một vị hương binh lão thành chen miệng nói.
Lữ Trạng Nguyên gõ tẩu thuốc lên cây cột bên cạnh, lại lấy ra một ít sợi thuốc vàng đậm từ trong túi nhét vào: “Có ngày tháng tốt đẹp sao phải giết người chứ. Đúng là ăn no rửng mỡ.”
“Muốn biết bọn họ vì sao muốn hại chúng ta, hỏi bọn họ một chút chẳng phải xong rồi sao.” Bên ngoài cửa lớn, Cẩu Oa đang nói chuyện lôi một thứ gì đó đi vào.
Những người khác tới gần vừa nhìn nhất thời bị dọa nhảy dựng lên. Thứ này miễn cưỡng tính là một người, nhưng tứ chi ngũ quan trên người hắn toàn bộ rối loạn, méo mó hiển nhiên là một quái vật.
“Thế nào, thần châm của ta lợi hại không? Người này bị thần châm của ta bắn trúng trực tiếp tê liệt trên mặt đất, đi cũng không đi được chết cũng không chết được, vừa hay có thể mang về hỏi rõ ràng.”
Một đám người vây quanh, nhìn cái đống trước mặt này, trong lúc nhất thời không ai mở miệng trước.
“Hỏi thế nào đây? Cái việc ép hỏi này trước giờ là sở trường của Lý sư huynh, nhưng giờ huynh ấy không có ở đây.”
“Để ta!” Vừa nghĩ tới Nam Nhi đã chết, Xuân Tiểu Mãn lập tức lửa giận đùng đùng, cầm lấy cây chổi tre góc tường, bắt đầu quất tới tấp vào người này.
Sau khi thân thể dị dạng của gã ta bị đánh cho bầm tím, Xuân Tiểu Mãn lúc này mới dừng lại hung tợn chất vấn: "Nói! Tại sao các ngươi muốn tới thôn chúng ta giết người!"
“Con điếm thối! Có bản lĩnh các ngươi giết chết ta đi! Giết ta rồi ta có thể trở thành quỷ của Vu Nhi Thần, kiếp sau làm hoàng đế, mà những kẻ chấp mê bất ngộ như các ngươi chỉ xứng làm heo làm chó, cả đời ăn cứt!" Tên tín đồ Pháp Giáo này dùng cái miệng dưới cánh tay điên cuồng chế nhạo.
"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám sao!" Xuân Tiểu Mãn một tay rút kiếm, trực tiếp đặt lên cổ họng bên trái lỗ tai hắn.
Đối mặt với nụ cười châm chọc của gã ta, Xuân Tiểu Mãn lập tức nổi giận. Thật sự nhịn không nổi muốn chém gã này.
“Ây ây ây, tỷ thế này không được, vẫn phải xem ta đây.” Cẩu Oa nói rồi đi ra ngoài.
Đợi khi hắn ta quay lại lần nữa, trên người đã mặc đạo bào màu đỏ, trong tay ôm một đống đao cụ lớn nhỏ.
“Cẩu Oa sư huynh, huynh mặc quần áo của Lý sư huynh làm gì? Còn nữa huynh lấy dao giết heo của ta ra làm gì?” Tiểu Hài không nhịn được tò mò hỏi.
“Phí lời làm gì, xem là được!” Cẩu Oa ngồi xổm trước mặt người đó, hắng giọng mấy cái, học theo giọng điệu của Lý Hỏa Vượng cất tiếng nói: “Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng nếu sống không bằng chết thì sao?”
Nói rồi, hắn ta xếp từng con dao ra một cách chỉnh tề. Có dao nhọn để chọc tim heo, có móc câu để treo heo, có dao rựa để chặt xương, còn có mảnh lưỡi dao để cạo lông heo.
Nhìn những đao cụ này hiện ra hàn quang, người nọ ánh mắt co rút, nhưng vẫn lớn tiếng hô: "Đồ ác tặc! Có giỏi thì giết chết ta đi!”
“Ồ? Còn cứng miệng lắm đấy? Vậy bắt đầu từ đâu đây?”
Cuối cùng tay Cẩu Oa cũng không cầm bất kỳ một thanh đao nào, ngược lại cầm lên một sợi dây thừng thô bình thường không có gì lạ: “Hắc hắc, không nghĩ tới ta sẽ lấy dây thừng phải không? Chúng ta cứ lấy cái này làm món khai vị cho ngươi được không?”
“Sợi dây thừng này không phải tơ lụa. Nó rất thô, ây dà, ngươi nhìn xem, thô thế cơ mà.” Cẩu Oa nói xong, cầm lấy sợi dây thừng dùng sức miết lên người hắn, chỗ bị miết lập tức đỏ lên.
“Đợi lát nữa, ta sẽ xuyên thứ này qua đũng quần ngươi, một trái một phải chậm rãi kéo, dây thừng này không phải đao, nó thô a, nó sẽ từng chút từng chút một, chậm rãi mài da mài thịt ngươi thành thịt băm, giống như mài mực vậy.
Theo lời Cẩu Oa kể, trong mắt người nọ dần dần lộ ra sự sợ hãi, thân thể cũng bắt đầu không tự chủ được run nhẹ.
“A, đúng rồi, bởi vì là xuyên qua đũng quần ngươi......”
Ngay khi Cẩu Oa kéo sợi dây thừng thô miêu tả sinh động như thật, người nọ hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt. Thân thể run rẩy như cái sàng: “Ta nói! Ta nói a! Cái gì ta cũng nói hết! Cầu xin các ngươi mau giết ta đi! Hu hu hu hu......”
Thấy tình cảnh này, Cẩu Oa hưng phấn vỗ tay một cái, đắc ý xoay người lại: "Ha! Thế nào, thấy ta có bản lĩnh chưa!”
Nhưng nghênh đón tới cũng không phải sùng bái và bội phục như trong tưởng tượng của hắn, mà là kiêng kị và bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận