Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 137: Xuống núi (1)

“A? Thì ra không phải là ngươi hỏi ta cách giải quyết Tâm Tố sao? Vậy vừa rồi ngươi nói chuyện phiếm cái gì? Không biết trực tiếp hỏi chuyện chính à?” Sắc mặt Tĩnh Tâm sư thái rũ xuống, có vẻ hơi có chút không vui.
Sau khi Lý Hỏa Vượng đền tội, bắt đầu tỉ mỉ nói một lượt chuyện đã xảy ra cho Tĩnh Tâm.
“Thành tiên rồi? Thời này thế mà thực sự có người thành tiên?”
Tĩnh Tâm tự lẩm bẩm nói xong, lại lấy ra hai cái thắng quẻ hình dáng sừng trâu từ dưới mũ ni cô của mình, bắt đầu tự lẩm bẩm xem bói.
Sau khi xem một lúc lâu, nàng lại tiếp tục dùng hai lỗ đen không có nhãn cầu đó, tiếp tục ngắm nghía khuôn mặt Lý Hỏa Vượng.
Ngay tại lúc Lý Hỏa Vượng cảm thấy bị đối phương nhìn chằm chằm đến mức toàn thân không được tự nhiên, Tĩnh Tâm sư thái bỗng nhiên mở miệng hỏi:
“Ngày thành tiên đó, ngươi không có ăn sư phụ ngươi chứ?”
“Hử?” Lý Hỏa Vượng bị hỏi đến Trượng Nhị hòa thượng, không hiểu đầu đuôi.
“Làm sao tôi có thể ăn hắn? Nếu mà tôi có cách giải quyết Đan Dương Tử, lúc đó có cần phải cùng hắn đồng quy vu tận không?”
“Ừm...” Tĩnh Tâm cũng không có phản bác gì, mà là yên lặng gật đầu.
Tiếp đó nàng búng tay phải một cái, Lý Hỏa Vượng phút chốc cảm thấy toàn thân mình nhờn không thể tả, mười phần khó chịu, đồng thời còn cảm thấy được có thứ gì đang động đậy ở dưới da mình.
“Đừng lau, chịu đựng đi.”
Cứ như vậy duy trì hai nén hương, Tĩnh Tâm mở miệng.
“Ta có biện pháp giải quyết sư phụ ngươi, thế nhưng mà hao tổn công đức pháp khí cực kỳ lớn, cho nên, tại sao ta phải giúp ngươi chứ?”
Lý Hỏa Vượng trong lòng sững sờ, lập tức kịp phản ứng, đây là đòi lợi ích.
Có điều, loại ra điều kiện rõ ràng thế này, ngược lại cậu cảm thấy đối phương càng đáng tin hơi so với những lời phổ độ chúng sinh của phương trượng Chính Đức Tự kia.
Nhanh chóng bày thiên thư cùng hồ lô đựng dương thọ, còn có thẻ trúc màu đỏ kia lên mặt đất.
“Chỉ cần là có thể giải quyết Đan Dương Tử, những vật này tùy ý chọn lựa.”
Sau khi Lý Hỏa Vượng đem những vật này ra, lại không ngờ đến bị Tĩnh Tâm cực kỳ ghét bỏ.
“Đây đều thứ rách nát gì, đem xa ra! Nhất là Đại Thiên Lục kia, đem càng xa càng tốt, miễn cho làm dơ địa giới An Từ Am bọn ta!”
Nhìn có vẻ nàng mười phần bài xích thẻ trúc màu đỏ kia, lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng biết đến tên của thẻ trúc này.
Sau khi nói xong những lời này, trên gương mặt già nua kia của nàng thế mà lại toát ra thần sắc cực kỳ tham lam: "Ta ngửi được mùi vàng ở trên người của ngươi.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức ngầm hiểu: "Không có vấn đề, chút nữa tôi liền cúng những cục vàng kia cho Bồ Tát của An Từ Am, để độ Kim Thân.”
Vừa nói đến tiền, sắc mặt Tĩnh Tâm phảng phất như biến thành người khác, hoàn toàn không còn sự ôn nhu trước đó, ngược lại lộ ra vẻ vô cùng tính toán chi li.
“Đúng rồi, còn có bạc, ta còn ngửi được mùi bạc, ta cũng muốn những thứ đó, ngoại trừ những vật ngoài thân này, ta còn cần ngươi đi tìm giúp ta một thứ.”
“Lấy đồ?” Nghe thấy Tĩnh Tâm sư thái nói lời này, Lý Hỏa Vượng phút chốc đã nghĩ rất nhiều.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng có vẻ hơi nghiêm trọng, Tĩnh Tâm mở miệng giải thích.
“Đừng cho rằng ta đây là mượn đề tài để phát huy, muốn giải quyết sư phụ ngươi, thứ đó là mấu chốt, không có thứ đó, mặc cho ai tới cũng không tách sư phụ ngươi ra, hắn và ngươi dính quá gần, quá gần quá gần, hiện tại ta đều có thể ngửi thấy mùi của hắn từ trên người ngươi.”
Lời này khiến cho tâm trạng của Lý Hỏa Vượng càng thêm nặng nề một chút, cậu ngẫm nghĩ, lại lần nữa mở miệng nói: “Tĩnh Tâm sư thái, đây hẳn là điều kiện cuối cùng chứ?”
Nhìn thấy đối phương gật đầu ra hiệu, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi mở miệng nói ra: “Được! Một lời đã định, thứ ngươi muốn là cái gì.”
Cậu không sợ đối phương ra điều kiện, chỉ sợ đối phương nói không giữ lời, chỉ cần ra điều kiện, vậy thì vẫn còn trong phạm vi giao dịch.
Chí ít từ trước mắt xem ra, Lý Chí trước khi chết vốn không hề nói dối, ni cô bên trong An Từ Am quả thực được xưng là người tốt theo một ý nghĩa nào đó.
Tại cái thế giới cổ quái này, muốn tìm người như vậy đã không dễ tìm nữa rồi.
Mà hiện tại cậu cũng không còn lựa chọn, lại đi tìm những cách khác, chỉ sợ Đan Dương Tử đã đến trước rồi.
“Một đôi mắt, một loại mắt tà túy vô cùng kỳ lạ, cách Hoằng Hoa Sơn hai trăm dặm về phía đông, có một khu rừng, ngươi đi lấy tà túy về đây.” Tĩnh Tâm nói ra điều kiện cuối cùng.
“Tà túy? Loại tà túy nào? Nó có năng lực gì?” Lý Hỏa Vượng muốn biết mình sắp đối mặt với cái gì.
“Nó gọi là Mười Tám Tháng Chạp, thứ đó rất quái, mười tám tháng chạp hàng năm đều sẽ biến đổi, chẳng những bộ dạng sẽ biến đổi, thần thông cũng sẽ biến đổi, ta cũng không biết hiện tại nó biến thành dạng gì rồi, ngươi cứ nhớ kỹ nó là màu đỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận