Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 863: Gia Cát Uyên (1)

Lý Hỏa Vượng cắn răng, phất tay chỉ vào mặt Gia Cát Uyên:
“Ngươi đừng văn vở với ta! Ta nghe không hiểu! Ta nói cho ngươi! Ta nhịn ngươi lâu rồi!”
“Lý huynh!” Gia Cát Uyên tiến lên một bước, nhìn vào mặt của Lý Hỏa Vượng, vô cùng nghiêm túc nói: “Lý huynh, trong chúng ta là ai thật sự liệu có quan trọng? Ta là ảo giác thì sao nào? Ngươi là Hồng Trung thì có sao? Quan trọng là bản tâm của ngươi và ta!”
"Bản tâm ... Ha ha ... Bản tâm ... " Cười gượng lắc đầu, Lý Hỏa Vượng lảo đảo lui về phía sau đụng vào cột trụ rồng khoanh to lớn.
Trầm mặc một hồi, hắn lại lần nữa nhìn về hướng Gia Cát Uyên, âm thanh mang theo một ít tê dại hỏi:
“Gia Cát huynh, nếu đã hoài nghi ta là Hồng Trung, lỡ như ta đúng là Hồng Trung thì sao? Ngươi thật sự cảm thấy Tọa Vong Đạo Hồng Trung sẽ giúp ngươi phá hư kế hoạch của Xúc Xắc sao?”
Lời này thốt ra, Tích Cốt Kiếm treo sau lưng Lý Hỏa Vượng rung lên, hắn ta bỗng xé bùa màu tím trên đầu, ngã nhào xuống đất, dùng đầu ngón tay lòi xương trắng vạch một vài chữ sâu vào nền gạch ba tấc.
Ngắn ngủi một giây qua đi, Tích Cốt Kiếm vỗ mạnh xuống mớ chữ này, những chữ dán sát mặt đất mang theo tàn ảnh nhanh chóng đuổi theo hướng Đại Lương quốc sư rời đi.
Trong cung điện đèn đuốc sáng trưng, Lý Hỏa Vượng đứng trước cột rồng khoanh, hai con ngươi run nhẹ.
Hắn đầu tiên là nhìn Tích Cốt Kiếm tự mình động ở dưới đất, ngay sau đó lại chuyển hướng Gia Cát Uyên ở một bên.
Hắn từng bị thương rất nhiều, nhưng chưa có lần nào đau như phút này.
“Thì ra ngươi đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu! Ngươi chưa từng tin ta! Ngươi thật sự là Gia Cát Uyên vì cứu ta mà không màng mạng sống sao?”
"Ngươi khiến ta giữ vững bản tâm? Nhưng trước đến giờ ngươi chỉ xem ta là Tọa Vong Đạo Hồng Trung! Ngươi kêu ta giữ vững bản tâm như thế nào?”
Nói đến đây, khóe môi Lý Hỏa Vượng giật nhẹ, biểu cảm dữ tợn nâng lên nắm tay đấm vào đầu của mình.
“Lý huynh, ta không còn cách nào, Đại Tề có nhiều mạng người, ta thật sự không dám cược vào ngươi. Ta có thể cược cả mạng sống của mình vì ngươi, nhưng ta không thể cược tất cả mạng người Đại Tề cho ngươi!”
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dữ tợn nhìn Gia Cát Uyên, mang theo lửa giận xông thẳng về phía hắn ta.
Nắm đấm phải vung ra, trong khoảnh khắc đó đầu của Gia Cát Uyên có thực thể.
Bùm!
Đầu của Gia Cát Uyên lên cao, bị Lý Hỏa Vượng đấm lảo đảo.
Khi Gia Cát Uyên trên mặt bầm đen lại đứng vững, hắn ta khe khẽ thở dài một hơi, âm thanh mang theo một chút trầm thấp nói: "Ta đời này làm bất cứ chuyện gì trước đến giờ không thẹn với lòng, chỉ riêng lần này, vì Đại Tề mà ta đành giấu giếm ngươi, giấu giếm huynh đệ kết nghĩa của ta, đúng là không phải điều quân tử nên làm. Làm sai chuyện phải chịu phạt, cho nên Gia Cát Uyên nguyện lấy chết tạ tội.”
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt tức giận bỗng nhiên ngẩn ngơ, hắn nhìn thấy thân thể của Gia Cát Uyên trở nên thoắt ẩn thoắt hiện.
"Ngươi ... Ngươi có ý gì! Ta nói cho ngươi! Chuyện này vẫn chưa xong! Ngươi còn nợ ta một lời giải thích! Ngươi đừng hòng đi đâu!”
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng thống khổ ôm đầu, thân thể của Gia Cát Uyên lại ngưng tụ.
“Lý huynh, làm Tâm Tố, những ảo giác này không tốt cho ngươi, có hại vô ích, nhân lúc còn sớm xử lý sạch sẽ tốt hơn.”
“Nếu muốn cho ảo giác bên cạnh ngươi biến mất thì có thể giúp bọn họ loại bỏ chấp niệm trong lòng, chỉ cần chấp niệm biến mất, ảo giác cũng sẽ biến mất, thí dụ như tiểu sinh, hoặc như Khương Anh Tử."
Nói xong lời này, thân thể của Gia Cát Uyên đã rất mơ hồ, dù Lý Hỏa Vượng cố gắng níu kéo vẫn vô ích.
"Đợi đã! Ngươi hãy đợi đã!” Lý Hỏa Vượng hơi cong người, máu mũi đỏ thắm không ngừng nhỏ xuống sàn nhà.
Gia Cát Uyên thận trọng sửa sang lại áo khoác dài thư sinh, hơi nghiêng người tới trước, cung hai cánh tay lạy dài hướng Lý Hỏa Vượng:
“Lý huynh, trân trọng!"
Nói xong, thân thể của Gia Cát Uyên hoàn toàn biến mất, chẳng còn chút dấu vết.
Lý Hỏa Vượng ngơ ngác nhìn tay mình đã thôi không ôm đầu nữa, nhìn vị trí Gia Cát Uyên biến mất không chớp mắt cái nào.
Ngây người một lúc sau Lý Hỏa Vượng điên cuồng rủa xả chỗ đó, vừa khóc vừa mắng.
Rồi tiếng mắng của Lý Hỏa Vượng nhỏ dần, hắn đứng ở nơi Gia Cát Uyên vừa rồi còn tồn tại, đứng chết trân, suy nghĩ trong đầu lúc này chỉ có mình hắn biết.
Qua nửa nén nhang, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên động, hắn xoay người đi hướng Tích Cốt Kiếm.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng đến trước Tích Cốt Kiếm mới phát hiện, tử phù trên đầu chuôi kiếm lại bị dán dính, những đào phù và máu thịt vươn ra từ thanh kiếm cũng rụt vào, biến trở về cây Tích Cốt Kiếm bình thường.
Lý Hỏa Vượng run rẩy vén tử phù lên, nhưng lần này Tích Cốt Kiếm chẳng có biến hóa gì nữa, dường như nó chết theo ảo giác Gia Cát Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận