Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 910: Thuốc

Trong nhà ăn của bệnh viện Khang Ninh, các bệnh nhân mặc áo người bệnh sọc trắng xanh ăn cơm trưa, trong đó tự nhiên bao gồm Lý Hỏa Vượng, nhưng hắn không ăn.
“Chẳng phải Dịch Đông Lai đã trao đổi với đàn em rồi sao? Phải chăng có nhầm lẫn nào đó?” Lý Hỏa Vượng nhìn một món mặn một món chay trong khay, giờ phút này không có một chút khẩu vị, trong đầu chỉ nghĩ về lời Ngô Thành vừa nói.
Nếu không phải hắn nghe rõ ràng, suýt chút đều cho rằng chính mình nghe lầm.
“Ăn trước đã, ăn xong nhìn xem anh ta định làm gì.” Lý Hỏa Vượng bỏ thức ăn vào cơm trộn đều, nhai ngon lành.
Cơm trưa rất nhanh ăn xong rồi, Lý Hỏa Vượng một mình một người về phòng bệnh, ngồi trên ghế chờ Ngô Thành đến.
Hắn quyết định chờ xem Ngô Thành rốt cuộc có tính toán gì, nếu tình huống không đúng thì hắn sẽ gọi điện thoại cho Dịch Đông Lai xác nhận lại.
Thời gian đợi lâu hơn Lý Hỏa Vượng nghĩ, chờ tới hai giờ rưỡi cánh cửa mới đẩy mở.
“Ngại quá, bên kia mới họp nên chậm trễ chút thời gian.” Ngô Thành mang vẻ mặt xin lỗi dùng tay chải sơ tóc rối, mang theo ipad đi vào.
“Không có gì, bây giờ chúng ta bắt đầu chứ? Cần ta làm những thứ gì?"
“Đừng khẩn trương, cậu không cần làm cái gì, chỉ là chữa bằng đối thoại đơn giản.” Ngô Thành kêu Lý Hỏa Vượng nằm trên giường, anh ta ngồi xuống ghế cạnh giường.
Lý Hỏa Vượng làm theo, khi tâm trạng của hắn vừa bình ổn thì Ngô Thành hỏi một câu khiến hắn cảm giác được da đầu căng thẳng, tay phải bản năng chộp lấy chuôi Tích Cốt Kiếm:
“Gần đây còn hoài niệm thế giới bên kia không?”
"Không."
Nghe câu trả lời của Lý Hỏa Vượng, Ngô Thành gật đầu, dùng ngón tay gõ ipad:
"Vậy thì tốt, hiện tại khép mắt lại, thả lỏng, cố gắng hết sức thả lỏng."
“Tốt, tốt lắm, bây giờ hãy nhớ lại tất cả trong ảo giác của cậu, nhớ lại những chi tiết vô cùng chân thực ở bên kia.”
" ... ".
"Hiện tại, hãy quên mọi thứ ở hiện đại, cậu không còn cảm thụ được thứ gì ở đây, cậu lại trở về thế giới kia, trở lại trong Thượng Kinh Thành.”
Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút giãy giụa, hai tay bắt đầu nắm chặt, hắn cảm giác toàn thân phát ra tiếng rên rỉ như sắp vỡ ra.
“Bây giờ hãy mở mắt ra, cậu hoàn toàn trở lại thế giới này, bên người vây quanh các sư huynh muội của mình.”
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở mắt ra, tay cầm Tích Cốt Kiếm chém mạnh người trước mặt:
“Rốt cuộc anh muốn làm gì!"
Rõ ràng Ngô Thành bị Lý Hỏa Vượng cất cao giọng dọa sợ, vươn tay cẩn thận đè đầu ngón tay ở trước mặt xuống:
“Lý Hỏa Vượng, cậu như vậy là không được, sẽ không qua được bình xét.”
“Ngô Thành, anh có ý gì? Tại sao muốn làm ngược lại với Dịch Đông Lai?” Lý Hỏa Vượng hất chăn ra, đứng thẳng lên, quắc mắt trừng Ngô Thành.
Ngô Thành thản nhiên nói:
"Bởi vì tôi cần xác nhận, xác định cậu có thật sự hết bệnh chưa, nếu chứng bệnh cũ của cậu dễ dàng bị hướng dẫn tái phát chứng minh cậu chưa khỏi hẳn.”
“Ta đã hết bệnh rồi! Ta không cần chữa bệnh gì nữa! Ta hiện tại rất bình thường! Hành vi cử chỉ của ta đều bình thường!"
Ngô Thành có chút tiếc nuối nhìn Lý Hỏa Vượng ở trên giường:
“Lý Hỏa Vượng, cậu lại cao giọng, đợt trắc nghiệm này là tôi và đàn anh Dịch thương lượng trước rồi.”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy bức bối cắn chặt khớp hàm:
“Đa di động cho ta, ta cần gọi điện thoại cho Dịch Đông Lai!”
“Xin lỗi, hiện tại thì không thể, trong bệnh viện trừ mỗi tuần nói chuyện với người nhà một lần ra không thể tiếp xúc bất cứ người ngoài, đây là quy định trong bệnh viện.”
Lý Hỏa Vượng có chút xa lạ nhìn Ngô Thành, giống như buổi sáng Ngô Thành hiền hòa nói chuyện với hắn là người khác.
“Dịch Đông Lai, đó là đàn anh của anh! Bác sĩ chủ trị cũ của ta! Ta gọi điện thoại cho anh ta cũng không được?”
"Xin lỗi, con người của tôi rất có nguyên tắc, quy định là quy định, nhanh chóng ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục, yên tâm, tôi làm vậy vì tốt cho cậu.”
"Không! Ta không làm!" Lý Hỏa Vượng trả lời dứt khoát: “Ta đã hết bệnh! Anh kiểm tra kiểu này sẽ chỉ khiến tình huống trở nên càng tệ.”
"Trừ phi ngươi khiến để ta nói chuyện điện thoại với Dịch Đông Lai! Khiến anh ta tự mình nói với ta nhất định phải kiểm tra như vậy! Nếu không thì ta sẽ không phối hợp anh chữa trị!”
Nghe lời này, trên mặt Ngô Thành lộ ra thất vọng lắc đầu:
“Nếu cậu không tiến hành trị liệu thì e rằng thời gian xuất viện sẽ dời lại đến vô hạn.”
Ngô Thành nói xong cầm ipad rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng mím chặt môi, biểu cảm nghiêm túc loanh quanh trong phòng bệnh, hắn càng nghĩ thì càng cảm thấy Ngô Thành đáng ngờ.
Rõ ràng đã thỏa thuận rồi, tại sao bỗng nhiên thay đổi, trong đó khẳng định có mờ ám!”
"Trừ phi ... trừ phi ... đúng vậy! Hòa thượng, ngươi nói đúng! Dường như Ngô Thành này chung nhóm với Vương Vi!” Ánh mắt của Lý Hỏa Vượng trở nên kiên định.
Trong nháy mắt này, Lý Hỏa Vượng có một loại cảm giác bị dã thú theo dõi, Vương Vi không phải làm một mình! Phía sau ông ta còn có người khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận