Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 965: Râu ria

Nghe những lời này từ Tiền Phúc, Lý Hỏa Vượng không có lập tức trả lời.
Trước tiên hắn bưng chén cháo bí đỏ lên uống, nuốt măng tây trong miệng xuống, rồi tỉ mỉ dò xét một lúc rồi nói: “Đa nhân cách sao?”
“Có thể nói vậy, nhưng ta không giống như những bản sắc phân ly khác, ta không chỉ có một bệnh, mà ta còn mắc phải bệnh tâm thần.”
“Đa nhân cách? Xong rồi còn có một nhân cách bình thường, và một nhân cách bị bệnh tâm thần?” Lý Hỏa Vượng càng nghĩ càng thấy lạ, trong lòng suy nghĩ: “Thằng này chắc không phải sau khi kiểm tra ra có tính vọng tưởng nghiêm trọng chứ?”
“Ta không có ý gì, chỉ là muốn xin lỗi, nếu ta có một thân phận khác cũng không có ảnh hưởng tới ngươi, vậy thì tốt quá rồi, vậy thì ngươi cứ tiếp tục dùng bữa, ta đi đây.” Tiền Phúc nói xong xoay người rời khỏi.
“Thằng này bệnh cũng không được rõ ràng, nếu biết thế đã không dạo khu nghiêm trọng rồi.” Lý Hỏa Vượng lắc đầu, tiếp tục dùng bữa.
Sau khi ăn tối nửa tiếng sau rồi uống thuốc, sau đó ngồi xem tin tức trong phòng nghỉ, và vào lúc tắt đèn thì.
Nếu thật sự không phải là do bệnh tình ảnh hưởng, thì sinh sống trong bệnh viện tâm thần này cũng rất khỏe mạnh và rất có quy luật, không ai được thức khuya, và cũng không có ai ăn các thực phẩm không lành mạnh, chất lượng cuộc sống rõ ràng là hơn bên ngoài rất nhiều.
Nhưng tuy là thế, ngủ sớm như vậy, Lý Hỏa Vượng đương nhiên là không ngủ được, trong phòng lại không có gì để giải trí, hắn chỉ có thể nằm trơ mắt trên giường.
Mơ mơ màng màng, Lý Hỏa Vương bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hắn nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc mộng.
Và vào lúc này, cả người của Lý Hỏa Vượng đột nhiên cứng đơ, lập tức mở mắt ngồi dậy nhìn qua hướng cửa sổ.
Chỉ nhìn thấy Tiền Phúc lúc sáng mới nói chuyện với mình, hai tay nằm trên cửa sổ, hai mắt như quỷ nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
Nếu là người khác, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ hãi, và đối với Lý Hỏa Vượng bây giờ mà nói, thì hắn chỉ cảm thấy bực bội và tức giận.”
Vén chăn lên, Lý Hỏa Vượng đi tới cửa số, cách cửa sổ mà nhìn Tiền Phúc. “Ta không muốn gây chuyện, nhưng sau này ngươi hãy tránh ta ra xa, chứ không đừng trách ta không khách sáo với ngươi.”
Hắn không ngờ chỉ là tùy tiện đi dạo vậy thì đã bị đối phương quấn lấy.
Và khi đối mặt với sự uy hiếp của Lý Hỏa Vượng, Tiền Phúc vẫn không có lay động gì, khe miệng mở càng lớn và cuối cùng đã cười to, giọng nói có chút lấy lòng và nói: “Tiểu Lý, chúng ta hợp tác với nhau, chỉ một mình người chắc chắn không thể nào đấu với họ được, chúng ta cần tìm nhiều đồng đội hơn nữa.”
“Chỉ có như vậy, chúng ta mới có một sự sống, nếu chúng ta thua, thì mọi thứ xem như xong!”
“Vậy họ là ai? Người ngoài hành tinh trên sao sư từ à?”
“Đúng!” Tiền Phúc có chút kích động gật đầu mạnh.
“Ngươi đừng có giả khùng giả điên ở đây, nếu là khùng thì ta còn khùng hơn ngươi! Nếu như ngươi có xem tin tức của ta, thì cũng biết rõ ta từng làm gì.”
Lý Hỏa Vượng nói xong câu cuối thì đã nắm lấy tấm rèm và kéo nó lại, sau đó nói với camera trong góc: “Các ngươi lấy tiền mà làm việc như vậy sao? Một bệnh nhân tâm thần chạy ra ngoài vào ban đêm, cũng không có ai quản sao?”
Lý Hỏa Vượng nói xong, lại quay trở lên giường nhắm mắt lại, nhưng mà đã bị đối phương cắt ngang, nên cảm giác buồn ngủ cũng biến mất.
Nhưng cũng may bên ngoài đã không còn động tĩnh, nên đã khiến Lý Hỏa Vượng an tâm hơn.
Lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng chìm vào giấc mộng.
Trong giấc mộng, Lý Hỏa Vượng dường như đã quay về trường học, đi tới chỗ ngồi phía sau Dương Na.
Nhìn dải ruy băng trên cổ của đối phương, Lý Hỏa Vượng nắm chặt cây bút trong tay, không tự chủ mà móc ra.
Nhìn thấy đang chuẩn bị thắt nơ, thì đã nghe một tiếng “bùng” từ phía xa truyền tới.
“Bùng... bùng.. . bùng!”
“Bùng!” Chiếc búa gỗ khổng lồ giơ lên cao, lần lượt đập vào từng hạt nếp bốc khói trong cối đá, một ông lão ngồi xổm bên cạnh, vừa đập vừa dùng bàn tay ướt sũng lật úp hạt gạo nếp.
Mỗi khi có ai đó kiệt sức thì sẽ có một người khác thay thế để cầm búa, và cũng sẽ có một tràng cười và chế giễu.
Tất cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em trong làng vây quanh xung quanh với gương mặt vui vẻ, cùng nhau xem chiếc búa rơi xuống như đang xem một vở kịch vậy.
Họ nhìn bánh nếp trắng ở giữa, lúc này Lý Hỏa Vượng đang nằm trên ngọn cây, cảnh giác nhìn bọn họ.
“Là họ sao? Đây là một nơi của Pháp Giáo sao?” Chân mày của Lý Hỏa Vương nhíu lên trong lòng lo lắng nói.
Đi về thay đổi người, đủ loại người luân phiên dùng gậy đập, một lúc sau, xôi nóng hổi bốc khói mới được đập thành bún gạo.
Sau đó, nhân lúc còn nóng, từ trong eo bàn tay nặn ra một viên bột gạo nhỏ, cho vào mè đen và đường trắng, cuộn lại một lần nữa, nhân nếp trắng bọc trong đường trắng và mè đen, và bánh mochi đã sẵn sàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận