Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 623: Mục tiêu (2)

Keng!
Kiếm tiền đồng bị nung đỏ rơi xuống đất, Lý Tuế vung xúc tu bị đốt cháy hoảng loạn rúc vào trong người Lý Hỏa Vượng.
"Phụ thân ... hu hu ... Đau ... Thật đau ... ".
"Ta biết, vất vả, lần sau trên người của ta có lửa thì ngươi cố gắng đừng đi ra.”
Lý Hỏa Vượng nhặt kiếm tiền đồng lên, nhanh chóng chạy gấp về. Chính mình nhất định phải thừa dịp lửa chưa tắt giải quyết đám Tọa Vong Đạo.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng vào lại Lương phủ thì kinh ngạc phát hiện, vô luận là thái giám hay cẩm y vệ đều biến mất không còn dấu vết.
Nếu không phải đống lửa còn cháy hừng hực sau lưng, Lý Hỏa Vượng thậm chí đều cảm thấy có phải là mình sản sinh ảo giác.
Khi Lý Hỏa Vượng đến trước mặt Gia Cát Uyên, thấy đối phương cuộn lại bức tranh non nước.
Gia Cát Uyên kinh ngạc hỏi:
“Lý huynh, sao ngươi biết những người này là Tọa Vong Đạo? Cách xa như vậy, tiểu sinh suýt chút bị những người này lừa."
"Ta không biết, loại tình huống kia đơn giản là hai loại, hoặc là Tọa Vong Đạo, hoặc là hoàng đế Đại Tề xác sống mà ngươi nói. Tóm lại là loại nào thì ta nói bọn họ là Tọa Vong Đạo không sai được. Hoàng đế Đại Tề đã phát hiện các ngươi định tạo phản, chẳng lẽ sẽ có kết cục tốt sao?”
"A! Thì ra là vậy, Lý huynh trí tuệ như thế, tiểu sinh thật sự bội phục." Gia Cát Uyên cầm tranh, cung tay hướng Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh, phát hiện xác thực không có người khác, nghi hoặc hỏi: "Gia Cát huynh, những Tọa Vong Đạo đâu?”
"Bọn họ? Bọn họ đều đi."
"Đi? Khó khăn lắm mới đụng tới Tọa Vong Đạo, sao dễ dàng thả chạy bọn họ như vậy? Dù gì cũng giữ lại một người sống chứ!”
Nghe lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng bốc lửa cộng thêm lửa cháy trên người càng cháy dữ dội.
“Lý huynh hãy bình tĩnh, hay là thu lại thần thông trước đã, nhìn đau quá.” Gia Cát Uyên bị nướng gương mặt đỏ ửng hơi lui về phía sau một bước.
Lý Hỏa Vượng tức giận đến mức nói không ra lời nhìn quanh, nhảy vào ao nước bên cạnh.
Chờ Lý Hỏa Vượng toàn thân cháy đen nhô đầu lên khỏi ao nước thì thấy Gia Cát Uyên vươn tay tới trước mặt mình.
Lý Hỏa Vượng giống như gà xuống nước thở dài thườn thượt, vươn tay.
Gia Cát Uyên gồng sức kéo hắn lên.
“Nói đi, đám Tọa Vong Đạo đi đâu?"
Lý Hỏa Vượng cáu kỉnh hỏi, tầm mắt nhìn hướng cửa, ngoài phòng cũng không có ai, đã sớm không có một bóng người.
"Bọn họ đã bị tiểu sinh dùng cuộn tranh Tâm Trọc làm quên hết Đại Lương, nhận thức lại thân phận của mình ở Đại Tề, về Đại Tề rồi.”
“Hả?” Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn về hướng Gia Cát Uyên: "Ngươi nói cái gì? Bọn họ hiện tại ở đâu?!"
“Đúng vậy, tiểu sinh đã nói hiện tại U Đô cấm đi lại ban đêm, bọn họ cứ muốn đi, phỏng chừng đã đến cổng Tây thành.”
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh, nhanh chóng đạp vách tường, thân thể thay đổi vị trí lên đầu tường.
Hắn giẫm lên đầu tường nhảy lên nóc nhà, liên tục thay đổi vị trí, hắn đứng trên nóc nhà cao nhất.
Tuy rằng là buổi tối, nhưng thị lực siêu tốt của Lý Hỏa Vượng thấy rõ cổng thành to lớn ở phương xa, và đường phố rộng lớn, nơi đó im ắng không có ai.
Hiển nhiên cổng Tây thành của Đại Lương không có người, Gia Cát Uyên nói không sai, những người này thật sự đi cái gọi là Đại Tề!
Giọng nói của Gia Cát Uyên bỗng xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng:
"Lý huynh, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, vô cùng khiếp sợ nhìn Gia Cát Uyên: “Chẳng lẽ Đại Tề này không phải ở gần ngươi mà thật sự có một Đại Tề?! Chỉ cần quên mọi thứ ở Đại Lương, tin theo lời bậy bạ của ngươi liền đi Đại Tề của ngươi?”
Gia Cát Uyên đang phẩy quạt biểu cảm tỏ ra có chút bất mãn:
“Lý huynh nói thế là sao, cái gì gọi là lời bậy bạ? Tiểu sinh luôn nói có Đại Tề, chẳng lẽ ta nói nhiều như vậy, ngươi căn bản không nghe vào sao?"
“Nhưng mà ...”
Đầu óc Lý Hỏa Vượng rối loạn, nếu như nói thật sự có Đại Tề, vậy vị trí của Đại Tề ở đâu? Thế giới song song sao? Tâm Bàn là chìa khóa mở thế giới song song khác?
Nhưng nếu là thế giới song song thì tại sao kỹ nam của Đại Tề do kỹ nữ của Đại Lương vặn vẹo mà ra, chứ không phải tự độc lập?
Lý Hỏa Vượng thật sự không hiểu nổi sự kỳ lạ của Tâm Bàn.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng càng nghĩ càng loạn thì Gia Cát Uyên mở miệng hỏi:
“Chuyện này rất khó hiểu sao? Tiểu sinh nói Đại Tề là thật, Đại Lương mới là giả, chẳng qua các ngươi không phân biệt được.”
"Không không không." Lý Hỏa Vượng vội vàng lắc đầu lại lần nữa lui về phía sau một bước, kiên nhẫn nói:
“Gia Cát huynh đừng nói nữa, dù cho Đại Tề là thật, ngươi lần sau tốt nhất giữ chân Tọa Vong Đạo một lúc, chờ ta thẩm vấn xong hãy đưa bọn họ đến Đại Tề.”
Gia Cát Uyên nở nụ cười nghiền ngẫm:
"Thẩm vấn chuyện gì?"
"Tự nhiên là hỏi Bắc Phong đang ở đâu, thực lực của hắn rốt cuộc như thế nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận