Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 452: Tâm Tố (2)

"Đối với Tâm Tố, trước kia tại hạ chỉ từng nghe nói tới chứ chưa từng thấy qua, không ngờ trong đó lại có nhiều học vấn như vậy, Thác Bạt huynh quả thực đã làm ta biết thêm nhiều kiến thức." Lý Hỏa Vượng bưng chén rượu lên làm ra tư thế mời với Thác Bạt Đan Thanh.
"Biết thêm kiến thức chứ hả? He he, sau này ngươi chỉ cần theo ta ra ngoài nhiều một chút thì sẽ mở mang kiến thức nhiều lắm, tới tới, uống rượu, uống rượu thôi!" Dứt lời thì hắn tiện tay nhét Tâm Tố vào trong bao vải, tiếp tục uống rượu.
Lần uống này từ canh hai kéo dài tới khi bình minh, uống tới khi Thác Bạt Đan Thanh ngủ say mới tan tiệc.
Lý Hỏa Vượng đỡ Thác Bạt Đan Thanh đang lẩm bẩm trở về phòng trọ, nâng hắn lên giường, sau đó cầm túi vải chứa Tâm Tố đặt bên trái chiếc gối đầu bằng gốm sứ.
Nương theo tiếng cót két, chờ Lý Hỏa Vượng đóng cửa phòng lại, Thác Bạt Đan Thanh đang ngửa đầu há mồm ngáy bỗng mở mắt ra, trong mắt không hề có chút buồn ngủ nào.
Hắn chống đầu nhìn thoáng về phía cửa phòng, sau đó đưa tay sờ túi vàng bên cạnh gối, trên mặt lộ rõ biểu cảm tán thưởng: "Không tệ không tệ, người này thấy Tâm Tố nhưng trong mắt không hề có chút lòng tham nào, lần này Hồng Đại kéo người vào đáng tin hơn lần trước."
Lý Hỏa Vượng cả người đầy mùi rượu loạng choạng đi trên đường cái, ngoại trừ hai thanh kiếm trên lưng thì trong tay cậu còn cầm một bao đồ lớn.
Dưới ánh mặt trời sớm mai, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng không vui không buồn, chỉ lặng lẽ đi tới.
Những người khác ở trên đường ngửi thấy mùi rượu gay mũi trên người Lý Hỏa Vượng, nhìn thấy kiểu ăn mặc cổ quái của cậu, vì thế đều không khỏi bịt mũi tránh đi.
"Tên say xỉn này ở đâu ra vậy? Mới sáng sớm đã uống rượu rồi."
"Đúng đấy, người trẻ tuổi bây giờ đúng là ngày càng tệ."
Đồng hành với những âm thanh này, Lý Hỏa Vượng đi tới khách điếm mà mình ở, chờ cậu mở cửa ra thì Bạch Linh Miểu đang sốt ruột xoay quanh trong phòng lập tức chạy tới đón.
"Lý sư huynh, sao huynh đi mà không nói tiếng nào hết vậy, huynh hại ta gấp muốn chết! Huynh uống rượu hả?"
Lý Hỏa Vượng mở thứ trong tay ra, bên trong là mớ hộp cơm bằng tre trúc: "Buổi tối ra ngoài ăn cơm với người khác, cho mọi người cùng nếm thử đi, huynh gói những món đắt mang về đấy, nếm thử một chút."
Nói xong Lý Hỏa Vượng nằm dài xuống giường, thở dài một hơi.
Thấy Lý Hỏa Vượng không hăng hái lắm, Bạch Linh Miểu làm sao còn nghĩ tới chuyện ăn uống, cô ấy ngồi ở bên giường nhìn bóng dáng Lý Hỏa Vượng: "Lý sư huynh, rốt cuộc huynh bị làm sao vậy?"
Lý Hỏa Vượng lại thở dài lần nữa: "Không có gì, chỉ là có một số việc không giống như huynh nghĩ, Miểu Miểu à, huynh chợt phát hiện ở nơi quỷ quái này mọi thứ đều không đáng tin, dựa núi núi sụp dựa nước nước chảy, mọi sự chỉ có thể dựa vào chính mình."
Nói tới đây, Lý Hỏa Vượng một lần nữa hồi tưởng lại gương mặt vặn vẹo kia, ngoại trừ con trai của Liễu sư thái, đây là lần thứ ba Lý Hỏa Vượng gặp Tâm Tố. Một Tâm Tố vì bị người khác tranh cướp mà bị xé sống thành hai nửa.
Sau khi nhìn gương mặt của hắn, Lý Hỏa Vượng nháy mắt hiểu được tổ chức Giam Thiên Tư mạnh mẽ và có số lượng đông đảo này không phải chỗ dựa vững chắc của mình, vĩnh viễn không có khả năng, ngược lại bọn họ có thể biến thành kẻ địch của mình bất cứ lúc nào.
Muốn hoàn toàn nương nhờ Giam Thiên Tư, cuối cùng đặt chân trên thế giới nguy hiểm này rõ ràng chính là người si nói mộng.
Những kẻ nguy hiểm này, mình chỉ có thể vĩnh viễn lợi dụng ở xa xa chứ không phải mang theo thiện ý tiếp cận.
Chỉ cần lớp mặt nạ bảo vệ của mình bị lột ra, một giây trước còn là bằng hữu cùng uống rượu, một giây sau đã có thể trói mình lại mang đi bán.
Mình là Tâm Tố, đây là nguyên tội, chỉ cần thân phận này theo mình một ngày thì mình chính là thịt Đường Tăng mà đám người kia muốn ăn thịt.
Bạch Linh Miểu dường như có thể cảm nhận được cảm xúc nặng nề của Lý Hỏa Vượng, cô ấy nằm xuống, đưa tay ra, dùng tay mình nhẹ nhàng vỗ về lưng Lý Hỏa Vượng, muốn cậu thoải mái một chút.
"Lý sư huynh, đừng lo lắng, mặc kệ như thế nào thì cũng còn bọn muội mà."
Ngay lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì bên cạnh bàn truyền tới động tĩnh.
'Lạch cạch' một tiếng, Lý Hỏa Vượng lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Cẩu Oa đang rón rén ôm đống hộp cơm ra ngoài.
"Lý sư huynh, mấy thứ huynh mang về có phải cho bọn ta ăn không?" Cẩu Oa dè dặt dò hỏi.
Lý Hỏa Vượng nằm trở xuống, trên mặt lộ ra nụ cười khổ: "Đúng vậy, cũng chỉ có các ngươi."
Nếu nói trên thế giới này, người duy nhất có thể tin được thì có lẽ chỉ có đám sư huynh đệ ở bên cạnh này mà thôi, cho dù bọn họ thật sự không có ích lợi gì.
Hai tay Lý Hỏa Vượng chống giường ngồi dậy, vẻ chán chường trên mặt tan biến sạch sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận