Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1420: Tin tức

Các loại mặt thú dưới khăn trùm đỏ vặn vẹo bao quanh Bạch Linh Miểu, Thác Bạt Đan Thanh, tránh cho bị những thứ nổi điên này tấn công.
Mấy thứ này quá nhiều, dù cho có Bạch Lư đao thương không chém đứt ngăn cản thì vẫn thường để lọt một ít tới chỗ Bạch Linh Miểu.
Trên đường cái rộng rãi, Bạch Linh Miểu mang đám Bạch Lư đi theo Thác Bạt Đan Thanh né tránh đám điên mất lý trí đuổi theo sau lưng.
Kẻ điên tụ tập ở đằng sau càng lúc càng nhiều, giống như thủy triều lao về phía Bạch Linh Miểu.
Tuy rằng bọn họ thực lực rất yếu, nhưng quá đông, càng quan trọng là, ở nơi này công kích cỡ nào bọn họ cũng sẽ không chết.
Hai người mới nãy bị Nhị Thần xé rách thành hai nửa bây giờ kéo lê nội tạng rơi vãi, tay chân bò như nhện đuổi theo cô.
“Đi đường nhỏ! Mau lên! Bên này!” Thác Bạt Đan Thanh tóc xõa bù xù kích động ở đằng trước dẫn đường.
Cuộc rượt đuổi căng thẳng kéo dài nửa nén hương, đến một ngã rẽ thì Thác Bạt Đan Thanh hụp người xuống, chui vào miệng cống ngầm.
Bạch Linh Miểu lợi dụng năng lực cảm giác của mình đảo nhanh qua, phát hiện bên trong cũng không có mai phục liền lao vào theo Thác Bạt Đan Thanh:
“Theo kịp!"
Trong động rất mờ tối và nhỏ hẹp, nhưng không lâu sau Bạch Linh Miểu cảm giác trước mặt bỗng rộng thoáng, không ngờ ở đây nối liền với một chỗ hầm.
Khi ba mươi sáu vị Bạch Lư chui ra hỏi hầm ngầm kia, Bạch Linh Miểu vung mạnh roi đuổi thần về phía cửa hang, nguyên đường hầm sụp xuống, đè một số thứ mới lú đầu lên.
Tro bụi bay lên, đám người Bạch Linh Miểu bịt mũi thụt lùi mấy bước, bốn phía cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Không đợi Bạch Linh Miểu thở dốc, Thác Bạt Đan Thanh lập tức kích động xông lên.
"Ta ... Ta không nhìn lầm chứ? Ngươi là thê tử của Nhĩ Cửu đúng không? Đúng phải không? Mấy năm trước chúng ta đã gặp mặt!”
Bạch Linh Miểu yểu điệu chào hắn ta:
“Đã lâu không gặp Thác Bạt tiền bối, tiểu nữ tử Bạch Linh Miểu."
Thác Bạt Đan Thanh nói với giọng cầu xin đến gần như nghẹn ngào:
“Lần này ngươi vào là đến cứu ta sao? Nhất định là tới cứu ta ra ngoài đúng không?"
“Đúng rồi, Nhĩ Cửu kêu ta vào cứu tiền bối.”
Cứu Thác Bạt Đan Thanh chỉ là tiện tay, Bạch Linh Miểu không có lý do gì để từ chối, hơn nữa cô giúp hắn ta không chừng sẽ lấy được tin tức về các Tâm Tố.
Nghe lời này, Thác Bạt Đan Thanh như bị rút cạn sức lực ngã quỵ xuống đất, sau đó hai tay ôm mặt gào khóc.
Nghe Thác Bạt Đan Thanh mất kiểm soát cảm xúc, Bạch Linh Miểu cảm thấy tuy rằng hắn ta không điên, nhưng còn ở lại đây thì cũng sẽ điên.
Bạch Linh Miểu rút ra khăn lụa đưa tới, ngay sau đó nhẹ giọng nói: "Thác Bạt tiền bối, mấy năm nay ngươi vất vả, nhưng ta lần này tiến đến trừ cứu ngươi còn có việc khác cần làm.”
Thác Bạt Đan Thanh cầm khăn lụa khóc ngước lên khuôn mặt lấm lem nước mắt hòa lẫn nước mũi nhìn Bạch Linh Miểu.
"Thác Bạt tiền bối, ngươi ở đây cũng lâu rồi, có biết Tâm Tố ở chỗ nào không? Hoặc có từng nghe tin đồn về Tâm Tố?”
“Hả?” Thác Bạt Đan Thanh sửng sốt, lật đật đứng dậy: “Đi ra ngoài trước! Ra khỏi đây trước đã, mặc kệ Tâm Tố gì đó! Bên ngoài có hàng tá Tâm Tố, ra ngoài rồi ta sẽ bắt Tâm Tố giúp ngươi!”
"Không, bên ngoài không còn, ta sẽ nói lại từ đầu cho tiền bối nghe.”
Bạch Linh Miểu bỏ ra nửa canh giờ giải thích cẩn thận cho Thác Bạt Đan Thanh.
Khi Thác Bạt Đan Thanh biết được mọi thứ thì ngớ người ra, đầu óc rối loạn, trong vài năm ngắn ngủi mà phát sinh nhiều chuyện như vậy, trong một chốc hắn ta không chấp nhận được.
“Nói tóm lại là muốn ngăn công kích của Thiên Trần Quốc bắt buộc phải tìm đám Tâm Tố kia. Thác Bạt tiền bối, ta nói như vậy ngươi hiểu không?”
Thác Bạt Đan Thanh đã bình tĩnh nhiều, hắn ta gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu, không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng ở nơi chết tiệt này nhiều năm rồi mà ta không biết có Tâm Tố ở đây.”
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu sắc mặt có chút khó coi, Thác Bạt Đan Thanh vội vàng sửa miệng nói: "Đừng gấp! Ta không biết, nhưng có người tin tức nhanh nhạy trong chốn quỷ quái này.”
"Ai?"
“Theo ta, ta mang các ngươi đi tìm bọn họ.”
Thác Bạt Đan Thanh nói rồi lục lọi chuẩn bị ra khỏi căn hầm này.
Vì tránh cho lại bị mấy thứ kia bám lấy, Bạch Linh Miểu cảnh giác cao độ đi theo Thác Bạt Đan Thanh ra ngoài thành.
Bạch Linh Miểu nhanh chóng nhìn thấy bọn họ mà Thác Bạt Đan Thanh nói, đó là một số đầu người khô quắt treo trên cây liễu.
Đầu người rơi xuống đất vốn nên chết mới đúng, nhưng ở nơi này không có cái chết, những đầu người như hộp sọ treo trên cây liễu vẫn còn sống.
Bọn họ không chết, Bạch Linh Miểu không kinh ngạc, cô chỉ bất ngờ là những cái đầu đều không điên.
"Bạch cô nương, ngươi có thể hỏi bọn họ, những cái đầu này nhạy tin nhất, nếu nơi này có Tâm Tố thì chắc chắn bọn họ biết.” Thác Bạt Đan Thanh nhỏ giọng giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận