Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 270: Thôn

"Các ngươi nhìn kìa, bờ ruộng có hoa, hoa nở đỏ thắm luôn.”
Bạch Linh Miểu mắt lộ tia vui vẻ định lại gần nhưng bị Lý Hỏa Vượng kéo lại.
“Đừng đi, hoa đó kỳ lạ.”
Lý Hỏa Vượng cảnh giác nhìn từng đóa hoa lớn hình tròn mà giãn ra, bên rìa hơi rút lại.
“Đây là Hoa Bỉ Ngạn.”
Tuy rằng không biết là nghe ai nói, nhưng trong ký ức của Lý Hỏa Vượng dường như hoa này hơi quái dị.
Lý Hỏa Vượng thốt lời, không khí lạnh lẽo, mọi người đều vẻ mặt mờ mịt, không biết cậu có ý gì.
”Ha ha, ngươi kém hơn ta, nhận sai.”
Một tiếng con nít trong sáng vang lên từ bên cạnh.
Tất cả mọi người nghe tiếng nhìn lại, liền trông thấy một cậu bé đi chân trần cõng giỏ trúc cao hơn cả mình đứng đó cười, thoạt nhìn khoảng bảy, tám tuổi.
"Đây không phải là Hoa Bỉ Ngạn, nó gọi là hoa cua, mẫu thân của ta nói không thể cho heo ăn loài hoa này, heo ăn vào sẽ đau bụng, dễ dàng sụt ký."
Cậu bé thò tay ra sau lưng lấy dao lưỡi liềm từ trong giỏ, tùy tay chém mấy đóa hoa cua.
Nhìn bộ dạng không thèm quan tâm của cậu bé, hiển nhiên thường hay thấy hoa này, phỏng chừng là người trong thôn.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, bước tới hỏi:
“Này nhóc, ngươi đang làm gì vậy?”
“Gặt cỏ heo, nhà của ta có hai con heo, mỗi ngày phải ăn cỏ heo do ta gặt. Nhà ngươi có mấy con?”
Khi biết nhà của Lý Hỏa Vượng chẳng có con heo nào thì cậu bé cười to bảo:
“Ha ha, nhà ngươi nghèo thế, còn thua nhà của ta.”
“Đúng rồi, nhà ta rất nghèo, nhà ngươi ở vùng này hả? Có thể mang chúng ta đi nhìn xem không?”
“Được chứ.” Cậu bé hoàn toàn không có bất cứ tâm cơ mang theo đám người Lý Hỏa Vượng đi hướng thôn.
"Đúng rồi, hiện tại còn đánh nhau không?”
"Đánh nhau? Không có đánh nhau, Tam thúc lúc trước bị sung làm lính đều trở về.”
“À, vậy là tốt rồi, không có đánh nhau thật tốt.”
Con nít ngây thơ, rất nhanh bị Lý Hỏa Vượng lừa dối nói hết những gì mình biết.
Thôn này gọi là Tiền Gia Thôn, tổng cộng mấy trăm khẩu người, không lớn không nhỏ.
Người trong thôn mùa hè cày ruộng, mùa đông vào rừng bên cạnh lấy thổ sản vùng núi để kiếm sống.
Trong Tứ Tề có nhiều sơn thôn giống như vậy, thôn không có gì đặc biệt này thường sẽ bài ngoại, nhưng với thế công của đồng tiền, Lý Hỏa Vượng cuối cùng tạm ở lại nhà của cậu bé.
Trong một phòng khách cũ kỹ, đặt hai thanh kiếm nặng trĩu lên bàn, Lý Hỏa Vượng nháy mắt cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lý Hỏa Vượng định tháo Đại Thiên Lục bên hông xuống nhưng không có.
Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại lúc trước đánh nhau đã dùng xong Đại Thiên Lục.
“Ài.” Nói thật ra, Lý Hỏa Vượng vẫn có chút tiếc nuối.
Tuy rằng dùng Đại Thiên Lục phải trả giá đắt rất lớn, nhưng để sử dụng nó không cần luyện tập hoặc là tu luyện.
Chỉ cần có thể trả giá đắt là sẽ nhận được năng lực tương ứng.
Không có Đại Thiên Lục thì Lý Hỏa Vượng sẽ khó ứng đối hơn, hiện tại chỉ có thể dựa vào kiếm mà sư thái tặng cho.
"Đúng rồi, còn có thứ này." Lý Hỏa Vượng lấy ra Hỏa Áo Chân Kinh bị sáp ong bao bọc, nghiên cứu tỉ mỉ.
Nhận được thì sẽ mất đi, Lý Hỏa Vượng còn khá xa lạ với thứ này, cần luyện tập nhiều hơn, chỉ cần quen tay là sẽ thêm một thủ đoạn giữ mệnh.
Bạch Linh Miểu bưng khoai lang nướng bước vào, nhìn bóng lưng chuyên chú kia thì rón rén lui ra.
Bạch Linh Miểu đứng ở cửa, bưng đĩa khoai lang nước, ngẫm nghĩ rồi trên mặt lộ ra một chút mừng thầm, đi hướng phòng của mình và Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn tỷ, khoai lang mới nướng này, ăn không?”
Bạch Linh Miểu vừa vào phòng liền thấy Xuân Tiểu Mãn ôm bụng ói vào ống nhổ.
Bạch Linh Miểu cực kỳ kinh hoàng, buông xuống khoai lang, chạy lại vỗ nhẹ lưng Xuân Tiểu Mãn, qua một lúc Xuân Tiểu Mãn mới dịu lại, lòng còn run sợ ngồi bên giường, ôm cổ thở mạnh.
"Tiểu Mãn tỷ? Ăn trúng cái gì hả? Không thể nào, mọi người ăn chung nồi, sao tỷ bị gì còn người khác thì không chứ?”
Tiểu Mãn lắc đầu, nói:
“Không sao, phỏng chừng ngày hôm qua buổi tối ngủ đá chăn, bị cảm lạnh.”
“Nhưng lúc ta ngủ với tỷ không thấy tỷ có thói quen đá chăn.”
Thấy nghi hoặc trong mắt Bạch Linh Miểu, Xuân Tiểu Mãn vội nói:
"Muội muội, đi nhà bếp giúp ta nấu nước gừng đi, xin muội đấy, khó chịu quá.”
“Vậy ... được rồi.”
Thấy Bạch Linh Miểu đi một bước ngoái nhìn ba lần rốt cuộc ra khỏi phòng, Xuân Tiểu Mãn thế này mới thở phào một hơi.
Xuân Tiểu Mãn xốc chăn lên, một tấm thẻ tre màu đỏ xuất hiện trước mặt cô ấy.
Đại Thiên Lục này là Xuân Tiểu Mãn tìm được trong hang, lén giấu đi.
Xuân Tiểu Mãn đã thấy Lý sư huynh sử dụng nhiều lần, sớm hiểu nó đại biểu cho cái gì.
Nhưng hiển nhiên Xuân Tiểu Mãn đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình, nhớ lại những nghi thức máu me khủng bố ghi trên đó là cô ấy ...
“Ọe!”
Xuân Tiểu Mãn bây giờ đã hiểu lúc trước Lý sư huynh trả giá lớn cỡ nào.
Sau khi ói xong, Xuân Tiểu Mãn lại cắn răng đọc tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận