Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 803: Nhân vương phủ (2)

"Như vậy sẽ có thể thực hiện cách của Gia Cát Uyên.”
Lý Hỏa Vượng tỏ ra có chút nóng lòng muốn thử, chỉ mong hiện tại lập tức đến Đại Tề, nhưng hắn cố gắng kìm lại.
"Đều đã đến đây rồi, giải quyết xong Nhân vương trước rồi tính, hai bên đều không thể chậm trễ, nếu không cho dù tìm được Xúc Xắc, không có Cơ Lâm giúp đỡ cũng không giải quyết được Xúc Xắc.” Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, cắm Tích Cốt Kiếm lớn trong tay về lại sau lưng, thuận theo xà nhà mà mò mẫm ra ngoài.
Có bản đồ phía bên Cơ Lâm, Lý Hỏa Vượng không bị lạc trong vương phủ như mê cung này, trực tiếp lần mò đến tẩm cung của Nhân vương phủ.
Tuy nhiên, khi Lý Hỏa Vượng đến nơi, hắn lại phát hiện mình đã tìm đến một nơi trống không, vậy mà Nhân vương lại không ở đó.
“Buổi tối mà không ngủ, tên này có thể chạy đi đâu?” Lý Hỏa Vượng mở lại bản đồ ra, sau khi cẩn thận quan sát một hồi lại cất bản đồ đi, lần mò đi về hướng đông.
Sau khi tìm kiếm nhiều nơi, Lý Hỏa Vượng đều không tìm thấy gì, có điều cuối cùng hắn vẫn tìm thấy rồi, hắn tìm thấy nhờ lần theo tiếng hát kịch.
Trên sân khấu khí phái treo đầy đèn lồng, đủ loại hí khúc lần lượt lên diễn, một vở kịch có mấy trăm người diễn, ai nấy đều là đào kép, trình độ này không biết cao hơn Lữ Gia Ban của Lữ Trạng Nguyên gấp bao nhiêu lần.
Mà nhiều gánh hát ra ra vào vào như vậy, toàn bộ đều là hát cho một người bên dưới xem.
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nhìn thấy khuôn mặt của Nhân vương, đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nhợt nhạt và đôi môi trắng bệch, nếu không nhờ chiếc long cổn bào trên người ông ta, Lý Hỏa Vượng thật sự không thể đoán được rằng người đàn ông này lại là người tranh giành hoàng vị với Cơ Lâm.
Lúc này, ông ta hơi híp mắt, nằm trên người một nữ nhân mập, những chiếc móng sắc nhọn dát vàng ngọc trên ba ngón tay gõ vào đầu gối mình nhịp nhàng theo tiết tấu của hí khúc.
Lý Hỏa Vượng đang ngồi xổm trên cành cây, tầm mắt phóng ra từ trên khuôn mặt hắn quét qua những người bên cạnh ông ta.
Lý Hỏa Vượng không biết cái gọi là cung phụng tà tu là như thế nào, trước mắt chỉ nhìn từ diện mạo của những người này thì không có ai giống tà tu cả.
"Trực tiếp động thủ ở chỗ này không được, nơi này quá rộng lớn lại còn nhiều người như vậy, cung phụng của Nhân vương này nếu như đang lẩn trốn trong đám người này thì đánh lén mình quả thực là quá thuận tiện rồi.”
"Hơn nữa một chiêu giống nhau không thể dùng hai lần, có thể tên Nhân vương này giống như trưởng công chúa kia, cũng là giả heo ăn thịt hổ cũng không chừng.”
Nghĩ tới đây, Lý Hỏa Vượng yên lặng ngồi xổm ở đó chờ cơ hội.
Cứ như vậy một giờ trôi qua, đã là canh hai rồi, ngay lúc Lý Hỏa Vượng còn tưởng rằng Nhân vương định xem kịch đến sáng thì gánh hát trên sân khấu cuối cùng cũng dừng lại.
Chiếc kiệu uy nghi mười hai người khiêng được nhấc lên, Nhân vương dẫn theo một đám thái giám đi về phía tẩm cung.
Cứ như vậy, Lý Hỏa Vượng một mực đi theo chiếc kiệu nhưng vẫn không tìm thấy điểm gì dị thường.
Lý Hỏa Vượng căn bản không tin rằng kẻ dám tranh giành hoàng vị lại không có đề phòng, đặc biệt là sau khi mình đã giết thái hậu và trưởng công chúa, ông ta sẽ lập tức xốc lại tinh thần.
Cùng với việc Nhân vương bước vào tẩm cung, một đám người bên ngoài dần dần giải tán, cảm thấy có cơ hội rồi, Lý Hỏa Vượng thận trọng đi vào theo.
Điều khiến Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên là cho dù là ở trong tẩm cung nơi để ngủ, tiếng hát kịch này vẫn chưa kết thúc.
Lần theo âm thanh, Lý Hỏa Vượng tìm thấy Nhân vương đang nằm nghiêng trên giường, trước giường ông ta có một nữ nhân đang đứng hát hí khúc.
Từ cách trang điểm trên khuôn mặt nàng ta có thể nhận ra người phụ nữ này là hoa đán.
- Giải thích, "hoa đán" là một loại vai đào trong tuồng hát, thường là vai những cô gái trẻ ngây thơ hoạt bát hoặc hung dữ. Hết giải thích.
Chỉ là trên mặt hoa đán này mặc dù trang điểm theo kiểu hí kịch, nhưng trên người nàng ta lại không mặc gì cả.
Nhìn mọi thứ bên dưới, Lý Hỏa Vượng trên xà nhà lặng lẽ vươn tay lấy hai nhãn cầu được xúc tu của Lý Tuế quấn lấy xuống: “Nhân vương này chơi lạ thật sự.”
Lúc này, trên khuôn mặt dương khí không đủ kia của Nhân vương đã được vẽ lên kiểu trang điểm hí kịch của tiểu sinh, đang hát đối kịch liệt với hoa đán kia, chỉ có điều bọn họ lúc này đang nằm trên giường, vừa hành động vừa hát.
Nghe thấy những lời nhơ bẩn trầm bổng du dương kia của bọn họ, tay phải của Lý Hỏa Vượng có chút trắng bệch vì nắm quá chặt, nếu không phải không tìm thấy tai của Lý Tuế, hắn muốn lấy xuống luôn cả tai nó rồi.
Lý Hỏa Vượng luôn chuẩn bị sẵn, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào khi đối phương buông lỏng nhất: “Ôi.... y... ngô đệ tâm can... thân nhục ôi...”
Ngay lúc giai điệu hát hí khúc kia càng lúc càng cao, trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra sát ý, hai chân lập tức phát lực, rút kiếm lao xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận