Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 491: Thủy Nhi Tử

“Bơi vào?” Lý Hỏa Vượng lập tức bác bỏ lựa chọn này, mình ở trong nước căn bản không thể phát huy năng lực được, tiến vào như vậy hoàn toàn chính là đưa thịt đến bên miệng người khác.
Lý Hỏa Vượng đã xem xét từng năng lực hiện tại của mình trong đầu một lượt, nhưng không phát hiện năng lực nào có thể giúp được trong loại tình huống này.
"Trở về, bảo Lâu tri huyện đưa thuyền qua?”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng có chút không cam tâm mà nghĩ đến ý nghĩ này, thính giác nhạy bén của cậu đã nghe thấy loại nhạc khí cực kỳ chói ta nào đó: “Kèn xô na?”
Lý Hỏa Vượng trốn thân ảnh vào trong bụi cây, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Không lâu sau, cậu nhìn thấy một gánh nhạc thổi kèn đàn hát.
Phía sau kèn xô na, gõ la đánh trống là một chiếc thuyền gỗ nhỏ được mấy chục người khiêng, trên chiếc thuyền nhỏ có một bà lão đang ngồi, mặc dù tóc bà đã bạc trắng hết, răng cũng đã rụng sạch nhưng tinh thần lại rất tốt.
Bà lão mang theo ý cười trên khuôn mặt, nhìn mọi thứ náo nhiệt xung quanh, từng dải vải trắng đỏ được quấn buộc trên chiếc thuyền nhỏ này như những bông hoa.
Một nhóm người cổ quái như vậy, quả thực khiến Lý Hỏa Vượng có chút không rõ, rốt cuộc là đang làm trò gì vậy.
Bọn họ không đi ngang qua trước mặt Lý Hỏa Vượng mà cứ như vậy dừng lại.
Cùng với tiếng gõ la đánh trống, bọn họ nhẹ nhàng đặt chiếc thuyền gỗ nhỏ chở bà lão ở bên sông, để chiếc thuyền nhỏ kia thuận theo dòng nước mà trôi về phía trong cái động kia.
Những người trên bờ vẫn mặt đầy tươi cười, liên tục chắp tay chúc mừng bà lão trên chiếc thuyền kia.
"Lưu sư nương, bà tốt số đấy, bà thật tốt số. Ta không có được phúc khí tốt như bà đâu.”
"Đúng vậy, Lưu sư nương, bà thật tốt số, mặc dù bà không con không cái nhưng Thủy Nhi Tử kia sẽ chăm sóc lo liệu cho bà.”
"Lưu cữu cô, đi đường bình an, ta sẽ thường xuyên mang đồ vật đến thăm cô.”
Nhìn thấy cảnh tượng rất hòa thuận này, Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh quan sát chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Dù lời nói trên miệng những người này có tốt đẹp đến đâu thì cũng không che đậy được tâm tư đê hèn muốn ăn tuyệt hậu của bọn họ.
Thứ quái Thủy Nhi Tử gì chứ, chẳng qua chính là tiễn người già không nơi nương tựa đi, chia chác gia sản của bà.
Lúc Lý Hỏa Vượng nhìn thấy chiếc thuyền gỗ nhỏ kia dần rời khỏi bờ sông, cậu đột nhiên nhớ tới gì đó, hai mắt hơi mở to, nhanh chóng xông lên, giẫm hai ba nhịp trên mặt đất, trực tiếp nhảy lên chiếc thuyền của bà lão kia.
Hành động của Lý Hỏa Vượng khiến thuyền gỗ lắc lư, nhưng sau khi bà lão trên đầu thuyền quay đầu lại nhìn phía sau lại không nhìn thấy thứ gì, bà nắm chặt chiếc gậy trong tay, tiếp tục từ biệt hàng xóm láng giềng trên bờ.
Lý Hỏa Vương ẩn thân đứng ở đuôi thuyền, nhìn hang động đang dần lớn lên phía xa, trong lòng thầm nghĩ: “Thủy Nhi Tử đúng không? Ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi là thứ gì.”
Dần dần, tiếng nhạc bên bờ kia nhỏ dần, hai người trên thuyền đều hướng ánh mắt nhìn về phía hang động xa xa.
Khi thuyền gỗ tiến vào trong hang động, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng sóng nước nhè nhẹ vỗ vào thuyền gỗ, không còn âm thanh nào khác.
Đồng thời, cùng với việc nguồn sáng bên ngoài hang không ngừng yếu đi, trong động bắt đầu trở nên vô cùng tối tăm.
Bà lão họ Lưu trên đầu thuyền rõ ràng có chút sợ hãi rồi nhưng bà vẫn chống gậy động viên tinh thần mình.
"Không sao, không sao, tỷ tỷ kia sẽ không lừa ta đâu, một lát nữa Thủy Nhi Tử sẽ tới đón ta, Thủy Nhi Tử có thể chăm sóc lo liệu cho ta đến cuối đời, ta cũng là người có con trai rồi.”
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn bóng lưng cúi khom của bà một cái, nhất thời có chút không nhẫn tâm, rõ ràng bà lão này đã hoàn toàn hồ đồ rồi, lời nói nhảm mà người khác bịa ra cũng tưởng thật mà nghe theo.
“Phù...!” Trên mặt nước xa xa đột nhiên xuất hiện một điểm sáng nho nhỏ khiến Lý Hỏa Vượng kinh ngạc trong lòng.
Lý Hỏa Vượng nheo mắt để phân biệt kỹ càng, phát hiện vậy mà đó lại là một cây nến màu trắng.
"Thủy Nhi Tử? Là Thủy Nhi Tử sao? Mẹ con đây họ Lưu, người cha đã mất của con họ Hồ, sau này còn theo họ ông ấy nhé?”
Bà lão kia đang nói dông nói dài với cây nến trắng ở đằng xa, dáng vẻ như muốn bày tỏ thiện ý của mình nhưng lại sợ quá nhiệt tình.
Ngọn nến xa xa không có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại chiếc thuyền dưới người Lý Hỏa Vương có biến động mới, nó không còn trôi theo dòng nước nữa mà trôi chậm về phía ngọn nến kia.
Nhìn ngọn nến kia, lúc này tay Lý Hỏa Vượng vô thức nắm chặt lấy chuôi kiếm sau người, cơ bắp toàn thân cũng bắt đầu căng thẳng.
Mặc kệ tên Thủy Nhi Tử này là thứ gì, nếu bọn họ đã trộm trẻ em để luyện đan vậy thì bọn họ chắc chắn không phải tốt đẹp gì.
Cùng với việc chiếc thuyền nhỏ dần dần tiến lại gần, ngọn nên trắng kia từ từ lui về sau, không lâu sau, ngọn nến đột nhiên dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận