Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 984: Mũi khâu (1)

Nhưng trên thực tế lại không phải là như vậy, chỉ cần là người bị bệnh tâm thần có tư duy bình thường một chút, hắn ta đều sẽ biết mình bị bệnh, hắn ta cũng muốn chữa khỏi hoàn toàn.
Thậm chí còn có trường hợp không muốn để cho người nhà biết được, bản thân tự mang theo quần áo, một thân một mình tới ở bệnh viện tâm thần.
Chỉ có những bệnh nhân hoàn toàn không thể khống chế được hành vi cử chỉ kia, mới có thể xuất hiện tình huống giống như trong phim truyền hình, bị hộ lý cưỡng ép kéo vào bệnh viện.
Người bị bệnh tâm thần cũng là người, không có gì khác biệt với các bệnh nhân mắc các căn bệnh khác, chỉ là vị trí mắc bệnh không giống nhau mà thôi.
Mà so với việc bỏ trốn, bọn họ lại càng vui vẻ được chữa khỏi hoàn toàn trong bệnh viện tâm thần, khôi phục lại thành một người bình thường khoẻ mạnh ra ngoài.
Nhưng mà hiện thực lại tàn khốc, bệnh viện cũng muốn kiếm tiền, đặc biệt là bệnh viện tư nhân, không có tiền thì cho dù là bác sĩ biết rõ bệnh tình của bệnh nhân không khả quan, cũng sẽ bị vô tình mời ra ngoài.
Không có tiền thì trị không hết bệnh, có bệnh thì lại không kiếm được tiền, không ít người liền sẽ rơi vào trong vòng xoáy vô tận này, nhìn thấy bệnh tình của mình từng bước chuyển biến xấu đi, cuối cùng hoàn toàn biến thành một phế nhân hoặc là một người điên.
Vì để tránh làm gia tăng gánh nặng tâm lý của căn bệnh trầm cảm này, Lý Hỏa Vượng an ủi người bên cạnh: "Bệnh tình của chị Vương vẫn còn có thể, hơn nữa bệnh tâm thần phân liệt của cô ấy chỉ ở mức độ thấp, chỉ cần kiên trì uống thuốc nhất định có thể ổn định lại, cô đừng làm cô ấy lo lắng."
Lúc hai người đang trò chuyện, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Ngô Thành mang theo hai bệnh nhân mới đang đi tới bên cạnh mình.
Trong đó có một người chính là người đeo kính với kiểu tóc vuốt ngược ra sau ở cửa phòng hắn hôm nay, một người khác là một ông già teo tóp.
"Chào buổi sáng các vị, nhóm của chúng ta đây thiếu mất hai người, cho nên hôm nay có thêm hai người mới, người này, ông ta tên là Nguyên Hoà Bình, còn ông anh này, hắn ta tên là Vương Cương, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào."
Những người khác vỗ tay thưa thớt, Lý Hỏa Vượng động cũng không động, đầu óc đang suy nghĩ xem nên dùng cách nào để lăn lộn vượt qua khoảng thời gian nhàm chán này.
Đợi đến khi hai người mới vừa ngồi xuống, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy tên đeo mắt kính kia đang đánh giá mình, đến khi mình ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, người này lại vội vàng né tầm mắt.
"Tốt, vậy, hai vị giới thiệu bản thân trước thì thế nào?"
Trong khi Lý Hỏa Vượng đang cảm thụ sự dày vò, thời gian dần dần trôi qua, phảng phất giống như đã qua một năm tròn, cuộc họp động viên lẫn nhau dài dằng dặc này cuối cùng cũng kết thúc.
Trong lúc này, hắn cũng không có nhận được sự trợ giúp nào cả, điều duy nhất đạt được chính là hai người mới tới này bị bệnh gì.
Ông già kia là bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mà tên đeo mắt kính kia là bệnh tâm thần phân liệt, cũng không có cái gì kỳ lạ.
Đợi đến khi mọi người xung quanh nhao nhao đứng lên, cầm ghế rời đi, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi đứng lên, buổi sáng tra tấn người ta này cuối cùng cũng kết thúc.
Ngay khi hắn đang đi theo những người khác đến nhà ăn, chuẩn bị đi ăn cơm trưa, một người đàn ông thật thà đi về phía hắn, chính là người thiểu năng lúc trước.
"Anh trai, cho anh này, ăn ngon lắm." Trong tay hắn ta cầm một gói bánh bao hấp Vượng Tử.
Lý Hỏa Vượng đưa tay nhận lấy, vừa muốn nói tiếng cảm ơn, bên trái liền có một bóng người vọt tới, lướt qua bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
“Coi chừng! Bọn họ đã tới rồi! Nguy hiểm đang đến gần chúng ta!" Sau khi đối phương dùng thanh âm cực thấp dán vào bên tai Lý Hỏa Vượng lo lắng nói một tiếng, liền nhanh chóng rời.
Mặc dù Lý Hỏa Vượng chỉ nhìn thấy một cái ót của đối phương, nhưng vẫn là nhận ra, tên gia hỏa này chính là cái kia Tiền Phúc.
Lý Hỏa Vượng cau mày, đứng nguyên tại chỗ nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu, tiếp tục đi về phía nhà ăn.
Đồ ăn bữa trưa trong nhà ăn của bệnh viện Khang Định vẫn được, một món mặn một món chay một món canh, mặc dù là cơm tập thể nhưng cũng không quá khó nuốt.
Nhưng giờ phút này Lý Hỏa Vượng đối với việc ăn cơm, có chút không yên lòng.
Mới vừa rồi Tiền Phúc lại nhích lại gần hắn, nói những lời không đầu không đuôi kia.
Lúc trước còn tưởng rằng đối phương chỉ là nhất thời cao hứng, mà bây giờ xem ra chính mình lại bị tên gia hỏa này quấn lấy rồi.
Nếu đối phương không chịu từ bỏ ý đồ, giờ đây hắn đang suy nghĩ bản thân nên như thế nào để thoát khỏi cái tên gia hỏa này.
Nơi này đều có camera giám sát, giết chắc chắn là không thể giết hắn ta, thậm chí liền đánh một trận uy hiếp cũng không làm được.
Khi đang không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, hắn dùng chiếc đũa gắp rau muống lên nhét vào trong miệng, mới vừa dùng sức nhai một cái, "A !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận