Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 891: Lên Kinh Thành (2)

Lữ Trạng Nguyên ăn đau rốt cuộc tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn Lữ Tú Tài: "Ngươi đánh ta?"
"Phi! Mất mặt, đi ra ngoài đừng nói là phụ thân của ta!” Trên mặt Lữ Tú Tài trên mặt tràn ngập xem thường.
"Ngươi thế nhưng dám đánh ta!?" Lữ Trạng Nguyên xắn tay áo, giơ tẩu thuốc lên.
Tuy cuối cùng Lữ Trạng Nguyên không đánh nhau với con út mình được, bởi vì có một đám người vây quanh rạp hát.
“Phùng Gia Ban bái kiến lão gia!”
Hơn trăm người nam nữ già trẻ quỳ hướng Lữ Trạng Nguyên.
“Ôi chao, đừng làm vậy, sẽ bị giảm thọ!”
Lữ Trạng Nguyên hết hồn vậy đẩy hai đứa con trai né tránh bọn họ dập đầu.
“Lão trượng hãy nhận đi, không có rạp hát, không có gánh hát thì sao được. Sau này có bọn họ, toàn bộ Quảng Đức Viên dư sức mỗi ngày vào cả đấu vàng.”
Sau mấy lần chối đẩy, thấy đối phương nói là thật sự, Lữ Trạng Nguyên mới có chút kinh hồn táng đảm đứng trước mặt họ.
“Phùng Gia Ban bái kiến lão gia!”Hơn trăm người nam nữ già trẻ lại nói cùng một câu với Lữ Trạng Nguyên.
Lần này Lữ Trạng Nguyên không tránh, đứng ở trước mặt mọi người làm ông cảm giác tê dại từ đầu tới chân, người nhẹ hẫng: “Cái đó ... chư vị cùng nghề, có thể lặp lại câu đó không?”
Tuy rằng những người này có chút nghi hoặc, nhưng thấy bàn tay thái giám giấu dưới phất trần phẩy nhẹ, bọn họ lại kêu lên:
“Phùng Gia Ban bái kiến lão gia!”
“Ha ha ha ha!” Lữ Trạng Nguyên cười như kẻ ngốc, muốn nhảy cẫng lên: “Đừng ... đừng ... đừng ngừng lại!”
“Phùng Gia Ban bái kiến lão gia!”
“Ha ha ha ha ha ha!”
“Phùng Gia Ban bái kiến lão gia!”
“Ha ha ha ha!”
Lữ Cử Nhân đứng ở một bên nhìn, so với phản ứng của Lữ Trạng Nguyên thì gã bình tĩnh hơn, dù sao rạp hát này là hoàng thượng cho phụ thân của gã, trước khi phụ thân chết thì nơi này chẳng liên quan tới gã.
Nhưng dù vậy Lữ Cử Nhân vẫn rất hưng phấn, Cao Trí Kiên, cái tên to con đần đó làm cách nào mà trở thành hoàng thượng, còn tặng quà lớn như vậy cho nhà mình, tất cả điều này giống như nằm mơ vậy.
Lữ Cử Nhân quay đầu nhìn hướng đệ đệ Lữ Tú Tài, lại phát hiện hắn ta đang ngoáy cứt mũi, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Cảm giác ánh mắt của anh ruột mình, Lữ Tú Tài giơ hai đầu ngón tay vê cứt mũi búng về phía Lữ Trạng Nguyên:
“Không có chuyện gì khác thì ta đi đây, ngươi cùng nổi điên với lão già đó đi.”
Lữ Tú Tài nói xong cõng kiếm tiền đồng đi ra rạp hát.
“Này, Tú Tài, ngươi đi đâu?"
“Người ta chuẩn bị vào cung gặp sư phụ của ta, đương nhiên ta phải đi cùng. Nghe nói sư phụ của ta bây giờ rất lợi hại, không chừng có thể dạy loại thần thông ghê gớm đó cho ta.”
Lữ Tú Tài nói xong chạy hướng cửa cung.
Chạy một lúc sau Lữ Tú Tài cuối cùng đến trước cửa cung, đuổi theo kịp cỗ kiệu của người khác, tuy ngồi kiệu không cần đi bộ nhưng không nhanh hơn là bao.
“Này, Tú Tài, ngươi đến đây làm gì? Còn mệt như chó thế.” Cẩu Oa mặc áo lụa thò nửa người ra khỏi kiệu, trêu ghẹo hắn ta.
“Dẹp đi! Mà chỉ có mấy người vào cung à?” Lữ Tú Tài nhìn cỗ kiệu khác, phát hiện chỉ có Xuân Tiểu Mãn, Triệu Ngũ, Dương Tiểu Hài, Cẩu Oa.
“Sao, không được à? Ta nói cho ngươi, tiến cung chính là việc lớn, Sỏa Tử không tìm ngươi thì đừng mặt dày mày dạn bám dính.”
“Hừ, ăn nói kiểu gì, ta không tìm hắn, ta đi tìm sư phụ của ta!” Lữ Tú Tài nói xong nhảy vào kiệu của Cẩu Oa.
“Ê, cái tên này! Mau đi xuống, kiệu này chỉ có thể ngồi một người!”
“Đừng hẹp hòi vậy chứ, đêm đó nếu không nhờ ta cứu thì ngươi đã sớm bị đạo nhân kia giết, ngươi còn nợ ân tình của ta nhé!”
“Xéo đi, đêm đó rõ ràng là ta cứu ngươi!"
Cỗ kiệu lắc lư nâng bọn họ chậm rãi đi vào cửa cung mở rộng.
Vào hoàng cung, tiếng cãi lộn của hai người dần biến mất, bọn họ cẩn thận ló đầu ra từ hai bên kiệu, kinh sợ nhìn cung tường màu đỏ thắm ở bốn phía.
Nơi trang nghiêm như vậy giống như có uy áp trời sinh khiến bọn họ nói chuyện đều không dám lớn tiếng, đặc biệt là một tòa cung điện ba tầng khổng lồ xuất hiện ở trước mắt bọn họ càng khiến họ muốn quỳ xuống.
“Thật sự không có lầm lẫn gì sao? Cao sư huynh thật sự ở nơi này?” Dương Tiểu Hài có chút kinh hoàng khiếp sợ nhỏ giọng hỏi Xuân Tiểu Mãn xuống kiệu.
Xuân Tiểu Mãn trầm mặc lắc đầu, dẫn đầu đi hướng cung điện. Người khác lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ, vội vàng đi theo.
Bọn họ nhìn từ xa đã khiếp vía, nhưng khi thấy Cao Trí Kiên quen thuộc ngồi trên ngai vàng thì tất cả bất an biến mất. Dù Cao Trí Kiên mặc long bào, ngồi trên ngai làm bằng vàng ròng thì vẫn là Cao Trí Kiên từng gắn bó sống chết với họ.
Thấy các sư huynh đệ của mình, trên mặt Cao Trí Kiên lại nở nụ cười chất phác như ngày xưa, đứng lên nghênh đón bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận