Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1388: Giao đấu (1)

"Cha, con thấy không phải là nội gián, con nghĩ phía bên Thiên Trần Quốc có người khác đưa tin cho bọn họ." Nói đến đây, Huyền Tẫn hơi khựng lại. "Nếu bọn họ thật sự muốn để Thiên Trần Quốc và bên này chiến đấu đến ngươi sống ta chết, thì chắc chắn việc này có lợi cho bọn họ."
"Người khác? Ngoài Đại Tề và Đại Lương ra, còn có người khác sao? Chẳng lẽ là người của tầng lịch sử khác?" Nghe thấy Lý Tuế nói như vậy, cục diện càng trở nên khó hiểu hơn.
"Điểm này ta nhớ rồi, đợi trở về bắt được người mới của Thiên Trần Quốc, ta sẽ thẩm vấn rõ." Lý Hỏa Vượng nói xong, rút Tích Cốt Kiếm ra, chuẩn bị trở về Đại Tề.
Nhưng ngay khi vết nứt một lần nữa được mở ra, vệt màu đỏ bên trong vết nứt kia khiến Lý Hỏa Vượng cảm nhận được có gì đó không đúng: "Chuyện gì đã xảy ra thế!"
Thân thể Lý Hỏa Vượng lóe lên, lập tức tiến vào trong vết nứt, ngay sau đó hắn liền bị tiếng chém giết trước mặt làm cho choáng váng.
Chỉ nhìn thấy U Đô vừa mới được thành lập cách đây không lâu đã hoàn toàn thất thủ vào lúc này, khắp nơi đều là màu đỏ của lửa và màu đỏ của máu.
Lý Hỏa Vượng trực tiếp nhảy lên tường thành, sau đó hắn nhìn thấy một màn vô cùng chấn động, vô số thổ phỉ kéo dài tít tắp đang xông về phía bên này.
Thiên Trần Quốc tấn công tới rồi! Bọn họ muốn chiếm toàn bộ Đại Tề!
Lý Hỏa Vượng rút Tích Cốt Kiếm ra, vung mạnh về phía sau: "Lý Tuế! Qua đây giúp đỡ!"
Một bóng đen lập tức chui ra từ vết nứt, kéo banh bụng Lý Hỏa Vượng ra và chui vào trong.
"Lý Tuế! Như vậy vẫn không đủ! Người quá nhiều rồi! Bảo hoan tượng của ngươi thống báo cho những người khác ở Đại Lương, toàn bộ đến đây giúp đỡ!"
"Phù... phù..." Lý Hỏa Vượng thở mạnh, làn khói trắng từ hơi thở liên tục phả vào kính chống đạn, sau đó nhanh chóng tan biến, rồi lại lặp lại.
Không khí trong cống tối không được lưu thông khiến tâm trạng Lý Hỏa Vượng có chút khó chịu, nhất là sau khi đi lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được gì.
"Mùi kia trong không khí càng lúc càng nồng, Thanh Vượng Lai, cái gì benzen mà cậu vừa nói là thứ gì vậy?"
Thanh Vượng Lai không trả lời câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, anh ta cầm súng đứng sau lưng Lý Hỏa Vượng, như thể anh ta đang lấy Lý Hỏa Vượng làm khiên chắn.
"Suỵt... sắp tới rồi..." Triệu Sương Điểm đi ngang qua người Lý Hỏa Vượng, cố ý hạ thấp giọng mà nói.
Ngón tay của cô ta gõ nhanh trên máy tính xách tay như thể đang chơi đàn piano, nộ dung hiển thị trên đó e rằng chỉ có mình cô ta có thể hiểu được.
Đi trong cái động lạnh lẽo này thêm gần hai mươi phút nữa, Triệu Sương Điểm trong bóng tối đột nhiên giơ tay ra lấy chiếc nỏ từ trong tay Triệu Lôi, nhắm chuẩn vào bóng tối phía trước.
"Vù" một tiếng, tiếng kim loại bị xé toạc quen thuộc vang lên, tuy sau đó không có động tĩnh gì nhưng Lý Hỏa Vượng biết rằng trong bóng tối có thứ gì đó đã chết.
Khi bọn họ từ từ tiến lại gần và bật đèn pin lên, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông bị nỏ bắn trúng cổ nằm bên cạnh chiếc cống tối om, mà trên bức tường đá bên cạnh hắn ta đột nhiên xuất hiện một cánh cửa thép lớn.
Rất rõ ràng rằng người đàn ông này là tới canh cửa, chỉ là đã bị Triệu Sương Điểm giết chết trước mà không thể phát ra bất kỳ cảnh báo nào.
"Suỵt suỵt..." Lý Hỏa Vượng tiến lên trước một bước, đi tới trước cánh cửa sắt kia, giơ tay kéo cánh cửa ra một khe hở.
Ánh sáng trắng chiếu ra từ bên trong lập tức khiến Lý Hỏa Vượng trong bóng tối không thể mở mắt, đợi sau khi từ từ thích ứng được rồi, Lý Hỏa Vượng vô cùng kinh ngạc nhìn công xưởng trống rỗng sau cánh cửa kia.
Vậy mà ở phía dưới sa mạc Gobi cằn cỗi này lại có một công xưởng, đây là điều mà trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Bên trong bị đục rỗng rồi, trông có vẻ to bằng nửa cái sân bóng đá, đủ thứ đồ đạc bày bừa bừa bãi, đại đa số là một số nguyên liệu được đựng trong túi cùng với một số chai chai lọ lọ, còn có tủ đông.
Điều đặc biệt hơn nữa là phía xa vậy mà lại có một đường ray xe lửa, trên đường ray có vài chiếc xe chở quặng đang dừng, hình như bọn họ tiến hành vận chuyển hàng hóa qua những chiếc xe này.
Lý Hỏa Vượng không đoán ra được công xưởng này là làm cái gì, có điều hắn cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu, hình như trước đây hắn đã từng nhìn thấy cảnh tượng này trên ti vi.
Rất nhanh, Lý Hỏa Vượng liền nhận ra nơi này được sử dụng để sản xuất ma túy, những kẻ này đều là những trùm buôn ma túy, chẳng trách trước đó thứ mà những tên lính gác ở vòng ngoài cùng đều là súng bắn tỉa công phá.
Lúc này, công xưởng đã ngừng hoạt động rồi, một số người da đen đeo mặt nạ đang nhanh chóng bưng đồ đạc lên xe chở quặng, trong khi một số người cầm súng thì ở một bên không ngừng sốt ruột la hét.
Rõ ràng, động tĩnh trước đó đã khiến bọn họ kinh hãi.
Sau khi Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đếm số người, hắn không khỏi có chút sợ hãi, công xưởng này ít nhất có một hai trăm người, những người mình đây e rằng không đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận