Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1393: Dựa thế (1)

"Chỉ vậy thôi? Ngươi chỉ có chút khả năng này thôi sao?" Cùng với một tiếng gầm giận dữ của Lý Hỏa Vượng, bất kể là móng tay chân của hắn hay là râu tóc đều lập tức bị đứt gãy, bởi vì thứ sinh trưởng này mà Lý Hỏa Vượng vốn bị hạn chế lại lần nữa khôi phục sự tự do.
Hắn một tay cầm kiếm và lao về phía Tả Khâu Vịnh, nhưng vừa mới xông lên được vài bước, hắn đột nhiên cảm thấy hai tay mình đau nhức.
Lý Hỏa Vượng liếc nhanh, kinh ngạc phát hiện móng tay vừa mới mọc điên cuồng kia hiện tại lại bắt đầu thu lại nhanh chóng, mười móng tay nhanh chóng thu vào trong ngón tay, móng tay của Lý Hỏa Vượng lập tức biến thành máu thịt be bét.
Nếu chỉ là móng tay rút lại thì không sao, nhưng quan trọng hơn là, Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy làn da mới mọc của mình đang nhanh chóng mỏng đi! Mọi thứ trên cơ thể hắn, chỉ cần là thứ đã mọc ra đều thu rút lại với tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Tất cả những vết thương cũ đã từng có trên cơ thể của Lý Hỏa Vượng đều bắt đầu xuất hiện lại, toàn thân hắn chỉ cần là chiếc xương đã từng gãy đều lại lần nữa trở lại lúc đứt gãy trước kia.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, còn chưa đợi cho Lý Hỏa Vượng đến gần Tả Khâu Vịnh, thân ảnh của hắn đã tiến vào giai đoạn hấp hối.
Cả người trông vô cùng thê thảm, không khác gì một bộ xương be bét máu thịt.
"Là... là sinh trưởng! Thiên đạo mà tên này nắm giữ là sinh trưởng." Lý Hỏa Vượng dùng một con mắt duy nhất nhìn chằm chằm vào Tả Khâu Vịnh.
"Cơ... cơ thể của ta không sao cả! Cơ thể của ta cản bản không sao cả!" Lý Hỏa Vượng cố gắng suy nghĩ, dự định mượn tu chân công pháp để biến cơ thể mình trở lại, cho dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cũng được.
Cơ thể hấp hối này của Lý Hỏa Vượng trở nên bình thường lại một chút, với việc Tả Khâu Vịnh e rằng đã lấy đi những thứ mà hắn tu ra kia, máu thịt của hắn lại nhanh chóng mọc nhanh trở lại.
Thực lực của mình và thực lực của hắn ta chênh lệch quá lớn rồi, thực lực của đối phương quá mạnh, Tả Khâu Vịnh khác hẳn với những môn phái khác, hắn không mượn dùng một phần sức mạnh của thiên đạo, mà trực tiếp nắm giữ toàn bộ thiên đạo, tên này căn bản chính là Tư Mệnh của nhân gian.
Trước kia cho dù đối mặt với Tư Mệnh của Pháp Giáo, Lý Hỏa Vượng cũng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng lần này hắn thực sự cảm thấy mình bó tay bất lực rồi, chạy cũng không chạy được mà đánh cũng không đánh nổi, căn bản không tìm được bất cứ điểm chuyển ngoặt nào cả.
Tả Khâu Vinh cũng không có ý định ra tay, chỉ nhìn Lý Hỏa Vượng vật lộn một cách vô cùng thích thú như vậy.
"Lý Hỏa Vượng ơi, ngươi trước đây đã gây ra không ít phiền phức cho bọn ta, trước đây bọn ta không đối phó với ngươi, chỉ là vì không để tâm mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi có thể chạy nhảy bao lâu."
"Lý sư huynh! Huynh thế nào rồi, không sao chứ?" Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đau đớn, Bạch Linh Miểu lập tức thoát khỏi đại quân Thuyết Bất Đắc, đến bên cạnh hắn, vội vàng dìu đỡ lấy hắn không để cho hắn ngã xuống đất.
Sau đó, vừa đỡ hắn, Bạch Linh Miểu vừa vươn tay ra sau lưng Lý Hỏa Vượng, trực tiếp lấy một tấm bài Hồng Trung đánh vào trong đầu Lý Hỏa Vượng.
Cảm nhận được tin tức đột ngột truyền đến trong đầu, Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn thiếu nữ bên cạnh.
"Lý sư huynh, rốt cuộc huynh sao vậy? Huynh đừng làm muội sợ." Nước mắt thấm đẫm dải băng che mắt của Bạch Linh Miểu, trên mặt cô hiện lên vẻ bi thương sâu sắc.
"Hừ!" Tả Khâu Vịnh nhìn thấy cảnh này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét. "Yên tâm đi, đợi lát nữa sẽ cho các ngươi cùng lên đường! cũng tiện cùng nhau đầu thai."
Lý Hỏa Vượng người đầy vết thương đột nhiên trầm giọng cười, trong tiếng cười tràn đầy đắc ý và giễu cợt.
"Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi thắng chắc rồi sao? Ngươi thật sự nghĩ rằng chỉ một mình ta chạy tới đây, khô máu với ngươi lâu như vậy chỉ là để chờ chết thôi sao?"
"Hả?" Sắc mặt Tả Khâu Vịnh cứng đờ, quan sát Lý Hỏa Vượng trước mặt, dù nhìn thế nào thì tiểu tử này cũng không phải đối thủ của mình, hắn có bản lĩnh gì mà dám nói lời này?
"Ngươi và Vô Sinh Lão Mẫu từng có bất hoà, ngươi gióng trống khua chiêng như vậy, thật sự nghĩ rằng Vô Sinh Lão Mẫu không có phòng bị sao? Biết thế nào gọi là điệu hổ ly sơn không? Ngươi tới đây, những nơi khác sẽ không ai để mắt rồi." Lý Hỏa Vượng ôm lấy eo của Bạch Linh Miểu, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
Vẻ mặt của Tả Khâu Vịnh cứng đờ, cùng với việc tay phải của hắn ta vẫy một vẫy, mấy chục cây kim dài có dính tơ sợi lập tức đâm vào cơ thể tàn tạ của Lý Hỏa Vượng, đóng chặt người hắn ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận