Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 53: Cứ tiếp tục xướng (1)

Người sống hát hí khúc cho người chết, cái này đối với Lý Hỏa Vượng mà nói cũng là lần đầu tiên, cậu kéo tấm mành ở hậu trường nhìn ra bên ngoài.
Không thể không nói cũng khá là đáng sợ, trên đài vô cùng náo nhiệt, dưới đài lại một mảng tĩnh mịch. Không có vỗ tay, chỉ có từng hàng bài vị có màu đen khắc tên, cùng với bài vị cũng chỉ có nến đỏ và giấy vàng.
Đã đi lại ở trong Thanh Phong quan, trường hợp này cũng không dọa được cậu, nhưng Lữ gia ban thì không giống, không bao lâu, Lữ Cử Nhân hát khúc đã quên từ mấy lần, Lữ Trạng Nguyên nhìn thấy mà sốt ruột.
Nhưng theo thời gian trôi qua từng chút một, bọn họ bắt đầu tiến vào trạng thái, bắt đầu thông thuận hẳn lên.
Trong đêm khuya yên tĩnh, thanh âm hát hí khúc truyền ra ngoài khá xa, Lý Hỏa Vượng lưng đeo kiếm ở dưới âm thanh này làm bạn, ngồi ở hậu trường nhắm mắt dưỡng thần.
Lắng nghe, nói thật là Lý Hỏa Vượng có chút nhàm chán cũng nghe ra một tia vận vị, đầu cũng bắt đầu lắc lắc theo tiếng ca.
Ở trong hoàn cảnh này, canh hai bất tri bất giác trôi qua, đã tới canh ba.
Lý Hỏa Vượng lúc này cũng đã rõ ràng, canh ba chính là 11 giờ khuya đến 1 giờ sáng, canh bốn chính là 1 đến 3 giờ sáng, mà canh năm chính là 3 đến 5 giờ, vậy qua 5 giờ, gà trong thôn sẽ gáy sáng.
Cậu ngáp một cái, không biết vì sao, tới nơi này cậu luôn dễ mệt mỏi hơn so với người khác.
Lấy tiền làm việc thì không thể ngủ được, Lý Hỏa Vượng đơn giản lấy thiên thư đặt ở trong tay, tìm hiểu nó để giảm bớt cơn buồn ngủ.
Một đoạn thời gian gần đây, vào buổi tối trước khi đi ngủ, cậu đều lấy ra nghiên cứu, nhưng trừ bỏ càng xác định đây là một quyển kinh văn khuyên người hướng thiện ra, thì đều không có thu hoạch gì khác.
Tập trung xem, canh hai đã trôi qua, đến canh ba, từ đường tất cả đều bình thường, không có phát sinh cái gì cả.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn Lữ Trạng Nguyên đang thay đổi trang phục diễn ở trước gương đồng, trong lòng thầm nghĩ: "Lữ ban chủ nhắm chừng hiện tại tim cũng đang nhỏ máu rồi, vô duyên vô cớ mất đi 6 lượng bạc."
Ngẫm lại cũng đúng, theo lý mà nói cũng không nên xảy ra chuyện gì, đây là từ đường Hồ gia, vãn bối mời trưởng bối xem diễn, các trưởng bối cũng không có khả năng quấy rối gì.
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng nghĩ buổi tối hôm nay sẽ trôi qua như vậy, bất ngờ đã xảy ra, cậu nghe được tiếng hát xướng bên ngoài không hề có dấu hiệu bỗng nhiên ngừng lại.
Cảm giác được tình huống không đúng, Lý Hỏa Vượng hậu trường vẻ mặt nghiêm lại, lập tức đưa tay thu thiên thư lại, kéo mành che hậu trường nhìn ra bên ngoài.
Kết quả phát hiện, vô luận là người đang hát khúc ở trên sân khấu hay người đang ở bên dưới, vẻ mặt đều sợ hãi cứng ngắc ở nơi đó mà run run người.
Cậu đưa tầm mắt nhìn về trước sân khấu, đồng tử trong mắt nháy mắt co rút đến nhỏ nhất, chỉ thấy cô gái bó chân hai mặt gặp ở ngoài cánh rừng ngày đó, lúc này đang ngay ở trên ghế ngồi phía dưới sân khấu, bắt chéo chân cùng những bài vị màu đen xem diễn.
"Thứ này lại có thể đến đây, không lẽ dính vào chúng ta hay sao?"
"Đừng dừng, tiếp tục xướng." Lý Hỏa Vượng kéo đến ghế gỗ, đặt ở phía dưới sân khấu kịch, đại mã kim đao ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào cô gái bó chân kia.
Bóng lưng Lý Hỏa Vượng cho người Lữ gia dũng khí, bọn họ khó nhọc hít vào một hơi, đưa mắt ra dấu lẫn nhau, tiếng kèn cùng tiếng hát lại vang lên.
Cô gái bó chân tầm mắt vẫn thủy chung nhìn chăm chú lên trên sân khấu, không để ý chút nào đối với địch ý của Lý Hỏa Vượng trước mặt, giống như lần này cô ta đến mục đích chỉ là để nghe diễn.
"Địch bất động ta bất động, ta cũng không tin, đợi đến ban ngày, tên này còn có thể ở đây được."
Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy cũng là làm như vậy, ba tháng thọ mệnh có thể không bỏ ra thì tận lực không bỏ ra.
Mặt đất từ đường bắt đầu dâng lên sương mù nhè nhẹ, không khí bắt đầu dần dần trở nên áp lực hẳn lên.
Bỗng nhiên cô gái bó chân bắt đầu động, cô ta chậm rãi vươn tay phải nắm lên hai ngọn nến đỏ trên bàn, nhét vào miệng bắt đầu lạch cạch lạch cạch nhai nuốt.
Cô ta ăn thật sự nhanh, không bao lâu, nến đỏ trên bàn bát tiên bên cạnh cô ta đã bị ăn sạch.
Ngay sau đó tiếng hát hí khúc bỗng nhiên lại dừng lại, Lữ Tú Tài diễn tiểu sinh ở trên sân khấu bị dọa sợ tới mức khóc thành tiếng.
Chỉ thấy người giấy được người Hồ gia đặt ở bên bàn bát tiên không hề dấu hiệu bắt đầu cử động, chúng đầu đội mũ dưa hấu màu mặt tô má đỏ thẫm, đưa tay cầm lấy nến đỏ ở trên những cái bàn khác, trôi đến trước mặt cô gái bó chân.
"Hì hì hi !" Cô gái bó chân bỗng nhiên phát ra tiếng cười the thé cực kỳ kinh sợ, làm cho đám người Lữ gia ban thân thể kịch liệt run run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận