Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1236: Tâm tượng (2)

Nhìn những hình người, động vật, cây cối, hoa cỏ, xe, thuyền, đĩa bay, đá và quái vật mini, trên mặt hắn lộ ra một tia sáng tỏ.
"À, ta biết rồi, anh muốn cho ta chơi trò chơi tương đình phải không? Muốn ta đặt vật phẩm vào hộp cát, bằng cách này, sẽ khiến ta phơi bày thế giới nội tâm của bản thân mà không để lại gì?"
- Giải thích, Tương đình là một kiểu vườn nhỏ ở Nhật Bản, thường là nơi dành cho trẻ em vui chơi. Hết giải thích.
"Cậu hiểu rõ đấy, Lý Hỏa Vượng, nếu cậu đã biết nhiều như vậy, thế thì tôi cũng không giới thiệu nữa, cậu bắt đầu đi." Dịch Đông Lai lấy chìa khóa trong túi áo ra, vươn tay mở còng tay cho Lý Hỏa Vượng.
Hắn lấy tay xoa nắn cổ tay, Lý Hỏa Vượng nhìn Dịch Đông Lai với vẻ mặt không thiện ý: "Anh tin ta vậy sao? Không sợ tên điên này nổi điên giết chết anh sao?"
"Lý Hỏa Vượng, cậu còn có thời gian rảnh để nói đùa sao? Xem ra cậu cũng không vội lắm? Cậu có biết hôm qua mẹ cậu đã gọi cho tôi, bà ấy khóc thật sự rất đau lòng không?"
Nhìn thấy sắc mặt của Lý Hỏa Vượng dần dần trở nên đau khổ, siết chặt nắm đấm đứng ngay tại đó, Dịch Đông Lai ngồi xuống phía bên kia bàn cát.
"Cậu cũng là khách quen của nơi này, tôi cũng lười nói mấy việc khác, muốn nhanh chóng xuất viện thì phải phối hợp điều trị, ngoài cách này ra thì không còn con đường nào có thể đi được nữa."
Dịch Đông Lai lấy bút gõ vào mép bàn cát, đặt một người tí hon bằng nhựa trong tay vào ngay giữa bàn cát.
"Giả dụ đây là cậu, tiếp theo cậu định làm thế nào? Tốt nhất đừng suy nghĩ gì cả, mọi việc cứ đi theo trái tim mình."
Lý Hỏa Vượng nhìn người tí hon bằng nhựa to bằng móng tay với biểu cảm mặt phức tạp, sau khi đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc thì đi đến bên cạnh cái tủ, khi hắn quay lại, trong tay đã ôm một đống mô hình.
Lý Hỏa Vượng cầm người tí hon đó lên, đặt cẩn thận trước mặt mình một lúc, rồi đặt lại vào giữa bàn cát, bắt đầu cầm đủ các loại mô hình khác lên và đặt vào giữa bàn cát.
Cùng với việc Lý Hỏa Vượng không ngừng đặt vào trong đủ các thứ khác nhau, Dịch Đông Lai không khỏi cau mày: "Sao tâm tượng của tên này lại kỳ lạ như vậy chứ... Mấy người tí hon này chen chúc nhau, nửa thân trên lại cắm vào cát, đại diện cho điều gì ?"
Khi Lý Hỏa Vượng dừng tay, Dịch Đông Lai nhìn bàn cát đã được bày ra, trong phút chốc không biết phải nói những gì.
Thứ Lý Hỏa Vượng dùng nhiều nhất là mô hình quái vật, nhưng mọi mô hình đều không giẫm hai chân lên cát. Hoặc lộn đầu hoặc ghép nối thành một vòng. Thật là kỳ lạ làm sao, hơn nữa bàn cát còn bị đào thành một hình phễu rất sâu.
"Những thứ này... có liên quan tới cậu sao?" Dịch Đông Lai chỉ vào người tí hon đang trốn ở ngoài rìa.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, không nói gì cả.
Dịch Đông Lai nhìn Lý Hỏa Vượng trước mắt, từ từ đưa tay phải ra, tóm lấy người tí hon đại diện cho Lý Hỏa Vượng đó, nhẹ nhàng treo lên trên đám quái vật đó, ý muốn ném người tí hon vào trong lỗ thủng mà đám quái vật đó đang nhìn bốn phía.
Và khi làm ra những thao tác này, Dịch Đông Lai nhìn chằm chằm vào thần thái của Lý Hỏa Vượng, cố gắng tìm ra bất kỳ điều gì đó không bình thường.
Sau khi anh đi đi lại lại vài lần, Dịch Đông Lai nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mình với biểu cảm kỳ lạ: "Anh không bị bệnh chứ? Bàn cát ta cũng bày xong rồi, nếu không có chuyện gì thì ta về trước."
"Đừng vội, vừa mới bắt đầu thôi." Dịch Đông Lai đưa người tí hon trong tay mình vào tay Lý Hỏa Vượng, lấy hết mọi thứ trong bàn cát ra, rồi trải phẳng lại bàn cát: "Nào, tiếp tục đi. Để xem cậu còn muốn xếp đặt như thế nào."
Lý Hỏa Vượng hít nhẹ một hơi, bắt đầu bày biện lại.
Nhưng lần này, tình huống cũng na ná lần trước, điểm khác biệt duy nhất là người tí hon đại diện cho Lý Hỏa Vượng đã đến gần một con quái vật lộn ngược trên dưới hơn một chút..
“Nếu như…” Dịch Đông Lai chống ngón tay lên lưng người tí hon, từ từ đẩy về phía trước, cuối cùng đẩy đến trước mặt con quái vật đó: "Nếu như vậy thì sao? Liệu có tốt hơn không?"
"Anh nói tốt hơn thì tốt hơn thôi, có muốn tiếp tục không?"
"Tiếp tục." Người tí hon đại diện cho Lý Hỏa Vượng lại bị nhét vào tay Lý Hỏa Vượng.
Khi bàn thứ ba sắp xếp xong lần nữa, người tí hon đó bị chôn vùi trong cát, còn bên cạnh thì được đặt hai con quái vật.
Dường như Dịch Đông Lai nhận ra điều gì đó, bắt đầu lấy bút bi ra rồi ghi vào sổ tay: “Đừng nhìn tôi, tiếp tục đi, trước khi chưa bảo dừng lại, thì cậu cứ sắp xếp tiếp.”
Khi Lý Hỏa Vượng không ngừng sắp xếp lại, lúc thì người tí hon đó chạy vào vòng xoáy, lúc thì lại chạy đến góc bàn cát. Còn hai con quái kia vật vẫn đuổi theo người tí hon đó.
Khi đến bàn thứ mười hai, người tí hon đó được đặt lên đầu con quái vật.
"Tiếp tục đi, đừng dừng lại." Dịch Đông Lai lại nhét người tí hon vào tay hắn lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận