Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 234: Hoài nghi

Lữ Trạng Nguyên đang có một bụng vui sướng không có chỗ chia sẻ, thấy Lý Hỏa Vượng đáp lời liền xắn tay áo, chân phải đạp lên ghế, nói một tràng khoe khoang:
“Tiểu đạo gia cũng biết, bàn về hát kịch thì lão hán này hát ba mươi mấy năm, sao có thể bị ba người trẻ tuổi mới có hai mươi tuổi hù dọa?”
“Ta mới đến, bọn họ còn muốn ra oai phủ đầu ta, cùng hát kịch như nhau, lão hán sợ họ chắc? Lốp bốp, ta đặt mông ngồi xuống hòm của bọn họ, hét một câu Na Hí các ngươi hát không đúng điệu! He he, ngươi đoán thế nào?"
Lý Hỏa Vượng phối hợp hỏi tới, Lữ Trạng Nguyên kể tràng giang đại hải.
“Ha, ba người trẻ tuổi đó bị ta dọa, một người nhỏ tuổi nhất hỏi lạc điệu ở đâu?”
“Hắn còn nhờ lão hán dạy cho, sao ta có thể tùy tiện dạy chuyện này được? Ta ngồi đó vênh mặt, không thèm đổ nước trà cho ta uống mà đòi học hả, nằm mơ di.”
“Ôi, ngươi không biết bộ dạng của họ lúc đó nhìn ta đâu, hết sức cung kính, đều gọi gia là lão tiền bối!”
“Nhưng có gì nói đó, ta không nói bừa, điệu của bọn họ hơi cao, gia làm lão tiền bối, phải giúp đỡ hậu bối, ngươi thấy đúng không?”
Nghe Lữ Trạng Nguyên sinh động như thật bốc phét, Lý Hỏa Vượng phát hiện đối phương giỏi ăn nói như vậy không thuyết thư thật đáng tiếc.
Lý Hỏa Vượng ăn cơm xong, Lữ Trạng Nguyên cũng kể chuyện xong.
Lữ Trạng Nguyên mặt mày hồng hào bưng tách trà lên, thoải mái thở hắt ra, cảm giác sảng khoái cực kỳ.
"Lữ bầu gánh, bọn họ kịch gì vậy? Sao cảm giác rất kỳ lạ?” Lý Hỏa Vượng hỏi, và ngụm cơm cuối cùng vào miệng.
“À, bọn họ hát ‘Đại Na Khu Thập Nhị Quỷ’, đây là kịch cũ, nghe nói đã truyền mấy nghìn năm, bởi vì là kịch của người xưa cho nên giọng hát mới kỳ lạ như vậy.”
"Đại Na là ai?" Lý Hỏa Vượng đưa đũa vào miệng xỉa răng.
"Ta cũng không hiểu, nghe lời bài hát của ba người trẻ tuổi nói thì cảm giác như Tiên Nhân."
“Kể rằng vùng Hậu Thục này từ nhiều năm trước là Quỷ Quốc, con người giống như súc sinh, sinh ra đã có số phận bị ăn thịt.”
“Về sau Đại Na đến, đuổi đi mười hai con quỷ lợi hại nhất trong Quỷ Quốc, còn dạy người xưa cách đứng lên đi đường, biết nói, biết viết, còn dạy người xưa cách dùng lửa.”
“Thì ra là chuyện thần thoại.” Lý Hỏa Vượng híp mắt, trong đầu hiện ra ba người đeo mặt nạ Khiêu Na Hí.
“Người đêm qua có quan hệ gì với Khiêu Na Hí?”
Không trách Lý Hỏa Vượng hoài nghi bọn họ, mới vừa vào trấn này liền thấy bọn họ nhảy Na Hí quái dị, rồi còn Sái Nha rợn người.
“Khoan, Sái Nha?”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại đêm qua mặt nạ đồng của người kia, nếu là dùng mặt nạ che răng nanh thì vừa khớp.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng liếc qua Lữ Trạng Nguyên:
“Lữ bầu gánh, ba tiểu tử Khiêu Na Hí lúc nói chuyện với ngươi có tháo mặt nạ xuống không?”
“Không, bọn họ vừa trông thấy ta thì sốt ruột chưa kịp tẩy lớp trang điểm luôn, cung kính dâng trà cho ta nữa!” Lữ Trạng Nguyên lộ vẻ mặt đắc ý.
"Thật sự là bọn họ? Nhưng bọn họ rõ ràng chỉ có ba người, chẳng lẽ người tối qua cố ý lừa dối ta?” Chân mày Lý Hỏa Vượng dần cau lại.
"Đạo sĩ! Đạo sĩ!" Một tiếng kêu vang dội đánh gãy suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ngước lên nhìn, phát hiện hòa thượng dáng vẻ lôi thôi đứng ở cửa, vẻ mặt vui vẻ nhìn chính mình.
"Ngươi đi đâu vậy, sao bây giờ mới đi ra? Ta tìm ngươi từ sáng mà không thấy.”
Lý Hỏa Vượng để đũa xuống, đi đến trước mặt hòa thượng, cẩn thận quan sát:
"Tìm ta? Có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên có việc, đi, ta phát hiện một chỗ vui lắm!”
Lời của hòa thượng khiến Lý Hỏa Vượng nhớ lại một số hồi ức không tốt, lần trước hòa thượng cũng nói như vậy, kết quả đưa cậu đến chỗ Huyết Nhục Đại Phật.
Nhưng nhờ lần đó Lý Hỏa Vượng mới có thể xuyên thấu ngụy trang của Chính Đức Tự, nói đến thì hòa thượng xem như một nửa ân nhân cứu mạng của cậu.
Nhìn bên ngoài mặt trời chói chang, Lý Hỏa Vượng nhấc chân đi ra ngoài:
“Được rồi, đi thôi.”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, sau lưng bỗng nhiên có động tĩnh.
"Ha ha ha ... ".
"Ha ha ha ... ".
Lý Hỏa Vượng nháy mắt quay đầu, nhìn về hướng có hai tiếng cười trầm thấp.
Đó là Đan Dương Tử và Khương Anh Tử, cả hai đứng ở góc tường, hai người bốn khuôn mặt mang theo nụ cười quái dị châm chọc.
Hòa thượng đã ra đường cái, đứng dưới ánh nắng không ngừng thúc giục Lý Hỏa Vượng:
"Đạo sĩ! Nhanh lên nào!”
"Hòa thượng, có đúng là ông ta không?” Lý Hỏa Vượng nhìn phương xa, trầm ngâm.
Tuy ngày hôm qua đã thăm dò qua mấy lần, nhưng hòa thượng bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, xác thực có chút đường đột.
"Chẳng lẽ là thuật che mắt? Nhưng thứ đó vốn ít có hiệu quả với ta, hơn nữa bây giờ năng lực cảm giác của ta nâng cao nhiều như vậy, nếu hòa thượng là giả thì ta đã sớm phát hiện ra mới đúng."
"Đợi đã, tại sao ta phải bị hai ảo giác ảnh hưởng? Bọn họ đều là giả." Lý Hỏa Vượng đầu óc bắt đầu loạn, rơi vào tự mình hoài nghi.
"Đạo sĩ! Ngươi nhanh lên đi chứ, lề mề cái gì!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận