Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1440: Tu chân (2)

Đúng lúc này, một bàn tay bạch ngọc từ bên cạnh đưa ra, đưa một cuộn thẻ tre màu xanh ngọc đến trước mặt hắn.
"Lý sư huynh, nếu lòng huynh loạn có thể mặc niệm theo nội dung này, đây là chú Tĩnh Tâm của Bạch Liên Giáo, có thể khiến lòng tĩnh lặng.”
Lý Hỏa Vượng lập tức cầm lấy, nhanh chóng mặc niệm:
"Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh, tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần, tâm thần hợp nhất, khí nghi tương tùy, tương gian nhược dư, vạn biến bất kinh, vô si vô sân, vô dục vô cầu, vô xá vô khí, vô vi vô ngã ...”
Tùy theo Lý Hỏa Vượng đọc, không biết có phải là chú Tĩnh Tâm thật sự có tác dụng, hô hấp của hắn rốt cuộc bình tĩnh lại.
“Lý sư huynh, e rằng công pháp tu chân này yêu cầu tâm tình càng lúc càng cao, ta đã kêu người tìm trong kho của Giam Thiên Tư, thứ gì giúp được huynh đều sẽ được gửi tới."
Nhắm mắt lại, Lý Hỏa Vượng dùng khuỷu tay đỡ trán, chậm rãi lắc đầu: “Không, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là ổn định tâm tình của ta mà là phải nhanh chóng đạt tới vòng thứ bảy, nếu không thì khi đối mặt Tả Khâu Vịnh phần thắng sẽ rất nhỏ.”
Mọi thứ đều chia ra nặng nhẹ, gấp gáp và từ từ, vấn đề tâm tình của hắn rõ ràng phải xếp sau Tả Khâu Vịnh.
"Mà này, Miểu Miểu, có Tâm Tố nào được gửi tới không? Hiện tại ta cần nhiều Tâm Tố hơn." Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu hỏi.
Tuy rằng không biết đại cục thế nào, nhưng nếu có thể lấy thêm mấy chục Tâm Tố thì chắc chắn hắn có thể lên vòng bảy.
Nghe vậy, Bạch Linh Miểu lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích: "Không còn nữa, chỉ sợ trên thế giới này tất cả Tâm Tố đều không còn."
"Giam Thiên Tư phái người ra biển tìm, dù bọn họ có thể tìm được, sợ rằng trong một chốc cũng không gửi về kịp.”
Lý Hỏa Vượng nặng nề thở dài, không nói gì, hắn cũng biết người khác đã cố gắng hết sức, những thứ như Tâm Tố không phải là bắp cải ven đường, muốn trồng bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Được rồi, muội rời khỏi chỗ này đi, ta sắp tu luyện tiếp.” Tuy rằng tiếp tục kiên trì cũng không có nhiều hy vọng, nhưng dù cho có một tia hy vọng lên đến vòng bảy thì Lý Hỏa Vượng cũng không muốn buông bỏ.
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng lại khoanh chân ngồi, nhìn Bạch Linh Miểu rời đi, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Phụ thân?"
"Hả?" Lý Hỏa Vượng nhìn không gian rộng lớn xung quanh.
Bạch Linh Miểu đang đi về phương xa và cảnh tượng bốn phía giống như bức tranh tường bị xé rách, Lý Tuế mặc áo đạo sĩ màu đỏ đi ra từ khe nứt.
Nhìn tất cả những điều này, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu được, Bạch Linh Miểu này quả thực là có thật, nhưng đó là loại chân lý mà hắn tu chân ra, chứ không phải người thật.
Lý Hỏa Vượng lấy chú Tĩnh Tâm ra khỏi ngực, hắn tức giận đập xuống bàn, thẻ tre lập tức giống như bong bóng biến mất không còn dấu vết, biến mất cùng với thẻ tre còn có bóng lưng của Bạch Linh Miểu kia.
Trên thực tế, hắn đã đoán trước được ngày này từ trước khi bắt đầu tu chân, nhưng khi xảy ra chuyện khó phân biệt thật giả như vậy vẫn khiến hắn khó thể chấp nhận.
Nhìn hành vi quái dị của Lý Hỏa Vượng, Lý Tuế không nói gì thêm, mà là ném ra một tin bom tấn:
“Phụ thân, bọn họ tới rồi, Thiên Trần Quốc đã bắt đầu hành động."
Một câu có sức nặng lớn này khiến Lý Hỏa Vượng rợn sống lưng, hỏi lại lần nữa:
"Ngươi thật sự không nhìn lầm? Tả Khâu Vịnh thật sự bắt đầu ra tay?"
Lý Tuế gật đầu:
“Vâng, bên Đại Tề có động tĩnh, xem ra thiên tai bên Thiên Trần Quốc hẳn là đã kết thúc, hắn có thể rảnh tay đối phó chúng ta."
Mọi chuyện không bao giờ có thể diễn ra theo ý mình, khi Lý Hỏa Vượng đưa tay gãi gãi da đầu, suy nghĩ xem nên làm gì.
“Phụ thân còn chưa đến bảy vòng ạ?”
“Không, còn thiếu một vòng, nhưng không còn thời gian để tu luyện nữa.”
Suy nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng buông tay xuống, nói với Lý Tuế:
“Nói với các long mạch chuẩn bị sẵn long khí, nói cho bọn họ đây không phải là thương lượng, đây là mệnh lệnh."
"Mặt khác, ta biết Giam Thiên Tư chắc chắn có một ít đòn sát thủ, lúc này đừng giấu làm gì, có chiêu gì cứ dùng hết ra!”
Đối mặt với Tả Khâu Vịnh, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ mọi cách mà mình có thể nghĩ ra.
“Con biết rồi.”
Sau đó Lý Hỏa Vượng đứng lên, ánh mắt trở nên cực kỳ kiên định:
“Sáu vòng thì sáu, đi thôi, chúng ta đi gặp Tả Khâu Vịnh rồi tính tiếp!”
Khi Lý Hỏa Vượng nhấc chân phải lên, mọi thứ xung quanh thay đổi nhanh chóng, hắn nháy mắt từ Đại Lương trở lại Đại Tề.
Hiện tại chỉ cần Lý Hỏa Vượng cảm thấy chính mình có thể từ Đại Lương đi đến Đại Tề, vậy hắn liền có thể làm được.
"Bồ Tát! Gia Cát Bồ Tát! Ngài rốt cuộc đến!"
"Gia Cát Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, ngài cuối cùng đã trở lại."
"Quá tốt! Gia Cát Bồ Tát không có vứt bỏ Đại Tề!"
Tùy theo một đám người Đại Tề nằm sấp xuống đất quỳ lạy Lý Hỏa Vượng, Phi Cang mãnh liệt dâng trào trong lòng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận