Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1506: Thay đổi (2)

Khi biết nỗi rối rắm của Lý Hỏa Vượng, Dịch Đông Lai kinh ngạc nói: "Lý sư huynh, ngươi thật sự quên hết rồi sao? Ngươi không phải nói là ngươi có thể nói chuyện với các Tư Mệnh của Bạch Ngọc Kinh à? Chẳng phải ngươi nói đang cùng bọn họ đấu với Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên ư?”
"Vậy sao?" Lý Hỏa Vượng chần chừ hỏi ngược lại, trong mắt tràn ngập mờ mịt: “Nhưng tại sao ta không nhớ được gì?”
“Ta của quá khứ thông qua phương thức gì cùng Tư Mệnh của Bạch Ngọc Kinh đối phó Phúc Sinh Thiên?”
"Thế nào rồi? Không sao chứ?" Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Lý Hỏa Vượng, Dương Na lo lắng bước tới nâng dậy.
Lý Hỏa Vượng ngơ ngác nhìn ngũ quan của Dương Na ở trước mắt, xem một lúc sau cuối cùng nhận ra thiếu nữ trước mắt là bạn gái của mình.
Trong lòng sợ hãi, hắn vươn ra hai tay ôm chặt cô vào ngực mình.
Dương Na không yên tâm hỏi lại:
“Anh làm sao vậy Lý Hỏa Vượng? Có phải là đã xảy ra chuyện gì?"
Nhớ lại những chuyện vừa rồi và khuôn mặt xấu xí của Đan Dương Tử ở cuối cùng, trong mắt Lý Hỏa Vượng tràn ngập mờ mịt:
"Ta cũng không biết, ta cảm giác được có cái gì dường như là liên kết lại.”
Dương Na vuốt nhẹ ót của Lý Hỏa Vượng, cô buông tay ra, nghiêm túc nhìn hắn:
“Vậy tình huống của anh hiện tại thế nào? Đã giải quyết được rắc rối của Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên chưa? Anh trở lại trạng thái lúc trước chưa?”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, có chút không xác định quay đầu nhìn Dịch Đông Lai, hỏi:
"Dịch bác sĩ, hiện tại ta đã khỏe chưa?”
Dịch Đông Lai đẩy kính trên sống mũi lên, gấp cuốn sách trong tay lại: “Đây là bệnh của chính cậu, đã khỏi hay chưa cậu không biết sao?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu và giơ lòng bàn tay lên trước mặt mình: “Không biết, ta không biết bên kia tình huống thế nào, nếu lát nữa ta không trở về đó thì đại biểu tai họa ngầm mà Phúc Sinh Thiên để lại ở bên kia đã hoàn toàn bị tiêu trừ."
"Vậy cứ chờ đi." Dịch Đông Lai vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nếu nó không hiệu quả, cùng lắm là chữa lại một lần, rồi sẽ có ngày thành công.”
Nhìn thấy thái độ của đối phương, Lý Hỏa Vượng tựa hồ có chút sốt ruột hỏi:
"Dịch bác sĩ, đây không phải là chuyện một lần, hai lần, ta nhất định phải bảo đảm cố gắng nhanh chóng quay về trạng thái lúc trước, vậy thì khi kẻ địch tấn công ta mới có thể miễn cưỡng có sức mạnh tự bảo vệ mình.”
“Lỡ như vào phút then chốt ta bị buộc đổi chỗ thì không chừng sẽ thua!”
Nếu không thể trở về trạng thái trước đó, cũng không liên lạc được với đám người Cao Trí Kiên, vậy thì càng đừng bàn tới lợi dụng Đại Lương Binh Gia hỗ trợ.
Dịch Đông Lai liếc nhìn cánh cửa phía sau lưng, trầm giọng nói: “Vừa rồi bọn họ có uy hiếp tôi, tôi không dám nói lung tung, nếu bây giờ cậu là người bệnh của tôi thì tôi nói mấy câu thật lòng vậy. Nếu cậu thật sự muốn hoàn toàn hết bệnh thì đầu tiên phải có một nhận tri rõ ràng trong lòng.”
"Cho dù tôi có chữa trị cho cậu thế nào đi chăng nữa, nếu cậu không hợp tác, cho dù y thuật của tôi có giỏi đến đâu thì cũng sẽ mãi là vô dụng."
"Mặc kệ cậu ở bên kia trải qua cái gì, những thứ này đều là giả, đều là ảo giác. Cậu phải có nhận tri rõ ràng với bên kia thì tôi mới có thể chữa cho cậu được.”
Lý Hỏa Vượng nghe vậy lòng lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó lại không cam lòng nói: "Dịch bác sĩ, nhưng lúc đầu ta không có nhận tri đó, tại sao anh cứu ta được?”
"Trước khác nay khác, ngay lúc đó ta có đầy đủ thời gian phân tích tình hình bệnh, cậu cảm thấy hiện tại chúng ta có điều kiện này sao?"
“Lý Hỏa Vượng, hãy tin tôi, nếu tiếp tục ở cùng bọn họ sẽ không có kết thúc tốt, bọn họ thật sự là đang lừa cậu, sau khi nhìn trộm luận văn của tôi thì dùng nội dung đó để lừa gạt cậu.” Dịch Đông Lai tha thiết khuyên nhủ: “Tất cả đều là giả."
"Những thứ đó là giả à?" Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng trên mặt nở nụ cười khổ, trong khi Dương Na trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.
"Dịch bác sĩ, ta cũng muốn bên kia đều là giả, những thứ này đều là không tồn tại, nhưng ta không làm được! Bên kia là thật!"
"Anh có biết bệnh tình của ta bây giờ không chỉ liên quan đến bản thân ta mà còn liên quan đến cả thế giới!"
“Nếu cậu còn thái độ như vậy thì tôi không thể chữa được.”
Nghe lời này, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng cấp tốc biến hóa, hắn dường như đang tính toán cái gì:
“Có phải anh vẫn chưa tin?”
“Ài, cậu kêu tôi tin kiểu gì? Tôi chỉ tin khoa học, trừ phi cậu có thể khiến tôi tin những ảo giác kỳ lạ mà cậu nói là có thật."
Lý Hỏa Vượng cắn răng, từ trong ngực lấy ra một ít đồ vật đưa tới trước mặt Dịch Đông Lai.
Vài thứ kia thoạt trông đại khái cỡ viên ỷ trong chè trôi nước, tròn trịa, bên trong có quả cầu nhỏ có chữ thọ màu vàng di động.
"Đây là gì?"
“Dương Thọ Đan! Ta lấy nó từ trong kho của Giam Thiên Tư trước khi đến đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận