Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 368: Vũ Sư Cung (1)

“Ha ha!” Hai cái đầu một lớn một nhỏ của Hàn Phù, đồng thời nhếch môi, lộ ra một miệng toàn răng thối vàng đen: “Nếu như ngươi đều là Tâm Tố rồi, vậy ngươi cảm thấy ta là có ý gì?”
“Đúng vậy, ngươi đoán, ngươi đoán xem.“ Cái đầu nhỏ phù họa nói.
Hàn Phù nói xong, một tay nắm chặt đặt trước ngực, sau một khắc, sau lưng của hắn bóng tối phảng phất có thực chất, như là mấy tầng sa mỏng, bao trùm về phía người của hắn.
“Hắn muốn mạng của ta!”
“Keng” một tiếng, trong nháy mắt Lý Hỏa Vượng, chém về phía con mắt lộ ra trong bóng tối của Hàn Phù.
Khoảnh khắc bóng tối bao trùm lấy Hàn Phù, kiếm của Lý Hỏa Vượng kiếm đã chém tới, trực tiếp chém bóng tối làm đôi.
Nhưng mà vẫn là đã chậm một bước, bóng tối bị chia cắt không có hình bóng của Hàn Phù.
“Tiểu tử, nếu đã đến Phong Đô rồi. Vậy thì ở lại đây đi.“ Hai giọng điệu trêu tức truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Nhìn một vòng bóng tối xung quanh, ánh mắt của Lý Hỏa Vượng dừng ở điểm sáng phía xa, gần như là ngay lập tức nói với những người khác: “Đi! Nhanh ra khỏi chỗ này!”
Mặc kệ Hàn Phù trốn trong bóng tối này có mục đích gì, những người phe mình nhất định phải thoát khỏi cái chỗ chết tiệt này, ở cái chỗ chết tiệt này quá bị động!
Khi nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói lời này, tất cả mọi người bắt đầu bắt đầu chuyển động, bọn họ tay cầm các loại vũ khí, đi theo Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lao về phía điểm sáng đó.
Lúc này Lý Hỏa Vượng mắt nhìn bốn phía tai nghe tám phương, một bên cảnh giác Hàn Phù đang ẩn nấp, một bên tận lực cố gắng lao về phía lối ra.
Cùng với Hàn Phù đột nhiên biến mất ở trong bóng tối, trong nháy mắt tất cả bóng tối ở trong mắt đám người Lý Hỏa Vượng đều trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Nếu tên đạo sĩ hai đầu kia đã nhận ra thân phận Tâm Tố của mình, vậy thì hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!
Vừa rồi còn là bạn đồng hành mười phần đáng tin, trong nháy mắt này liền biến thành kẻ địch vô cùng khó lường, loại chuyện đối phó đồng loại này, con người vĩnh viễn lành nghề hơn tà túy!
“Cái chỗ chết tiệt này làm gì có người tốt, đều là những tên điên tâm lý vặn vẹo! Không khá hơn súc sinh là bao!”
Dần dần, điểm sáng phía xa kia càng ngày càng gần, chút ánh sáng này xua tan đi bóng tối phía sau lưng bọn tan bóng tối theo sau như hình với bóng, lập tức tất cả mọi người cảm giác như trút được gánh nặng.
Tất cả mọi người đặt tâm trạng nặng nề xuống, mang theo tâm trạng kích động đi đến ôm lấy tia sáng chói mắt kia.
Nhưng dần dần, bước chân của mỗi người từ chạy biến thành chạy chậm, chạy chậm lại biến thành đi bộ, cuối cùng bước chân tất cả mọi người đều hoàn toàn đứng lại tại chỗ.
Mỗi người đều mang vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng nhìn “ánh sáng” dần rõ ràng phía trước mặt.
Ánh sáng kia không tinh khiết, bên trong có rất nhiều tạp chất, trộn lẫn cùng ánh sáng kia chính là dày đặc những tay người chân người.
Phía trên đám ánh sáng kia treo một tấm ngọc bà, ngay thẳng viết ba chữ to: Vũ Sư Cung!
Đó căn bản không phải là ánh sáng của lối ra gì cả! Đó là Vũ Sư đại bản doanh: Vũ Sư Cung!
Ánh sáng kia cũng là bởi vì, một đám Vũ Sư trước kia tụ tập cùng một chỗ, ánh sáng trong cơ thể của bọn phản chiếu lẫn mới hình thành!
Lối ra mà Hàn Phù vừa mới nói căn bản chính là giả! Tên đạo sĩ hai đầu ngay từ đầu đã không có ý đồ tốt!
“Vù vù vù!” Nghe thấy tiếng động, từng gương mặt khổng lồ quái dị không ngừng lật chính ngăn trở nguồn ánh sáng, từng gương mặt người chết xếp thành hàng. Cuối cùng ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, một bức tường mặt khổng lồ đáng sợ không gì sánh được chồng chất lên nhau.
Từng gương mặt khổng lồ to như cái mặt bàn dùng đèn lồng to nhỏ kia nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng, cảm giác áp gần như thực chất khiến mọi người không thở được.
Đây không còn là một hoặc hai con như trước đây, trong này tối thiểu có mấy chục đến hàng trăm con Vũ Sư!
Lý Hỏa Vượng từng giết hai con, đương nhiên được sức mạnh mà họ đại diện.
“Chạy!” tất cả mọi người gần như tại khoảnh khắc mà Lý Hỏa Vượng mở miệng nói, lập tức chuyển hướng xông vào bóng tối vô tận kia.
Liếc qua từ đỉnh đầu vách tường còn có mặt đất phía xa kia, Vũ Sư bò tới từ khắp nơi, Lý Hỏa Vượng biết cứ chạy như vậy sẽ không ổn, nhất định phải có người đoạn hậu!
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt đứng vững, đợi đến khi những người khác đã chạy được một quãng, cậu trực tiếp một tay giơ kiếm chém về phía chính mình.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối, cắt ngang hành động của Lý Hỏa Vượng.
Hắn một tay giơ một thanh kiếm tiền đồng, trên mũi kiếm dán ba tấm bùa vàng, trực tiếp đâm về phía hông của Lý Hỏa Vượng.
“Keng!” lá bùa vàng phân tán tứ phía, hai kiếm chạm nhau, bắn ra tia lửa, bóng người chính là Hàn Phù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận