Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 591: Hạnh Đảo

Lý Hỏa Vượng bản năng cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của Dương Na, đầu óc hắn mơ màng bỗng nhiên giơ tay lên, há to miệng:
“Ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không! Ta hôm nay phải đạp nát Lăng Tiêu điện, đại náo thiên cung!"
Lý Hỏa Vượng chảy nước mắt cười lớn, hoa tay múa chân như người điên thật sự ở trước mắt đám người.
Nhìn hành động đó của Lý Hỏa Vượng, tim Dương Na đau như bị dao đâm, gần như đứt dây thần kinh hét to:
"Hỏa Vượng! Rốt cuộc anh muốn em phải làm sao? Em thật sự không thể quên anh!”
Nghe lời này Lý Hỏa Vượng dần ngừng làm trò, biểu cảm thay đổi, lảo đảo nâng tay phải về phía Dương Na, trong bàn tay máu thịt nhầy nhụa nâng một đóa hoa dại màu trắng to cỡ móng tay.
Thừa dịp Lý Hỏa Vượng phân tâm, một bình chữa lửa màu đỏ đập mạnh vào cánh tay của Lý Hỏa Vượng, làm cánh tay gập chín mươi độ.
Một sức mạnh to lớn đụng vào lưng Lý Hỏa Vượng, hai chiến sĩ từ phía sau xông lên đè chặt hắn xuống đất. Người khác sợ tên điên này nổi khùng lên tổn thương người khác vội chạy lại hỗ trợ, càng lúc càng nhiều người đè lên hắn, gần như vùi lấp hắn.
Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng xuyên qua đoàn người đung đưa, nhìn Dương Na bất lực tuyệt vọng, trong miệng nhẹ nhàng nói một câu: "Na Na, lúc trước xin lỗi ...”
Khoảnh khắc Lý Hỏa Vượng tràn ngập áy náy nói xong câu đó với Dương Na thì dây thần kinh căng thẳng rốt cuộc không chống đỡ nổi hoàn toàn ngất đi.
Bên tai vô luận là tiếng bước chân, tiếng gào thét hay tiếng khóc của Dương Na đều dần đi xa, bốn phía rơi vào bình tĩnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Lý Hỏa Vượng sâu kín tỉnh lại, hắn bị mùi hương làm sặc tỉnh.
Màu xanh da trời là sắc màu duy nhất mà hắn thấy, qua một lúc hoàn toàn tỉnh táo lại Lý Hỏa Vượng mới phát hiện chính mình ngửa đầu nhìn trời.
Sóng biển đụng vào thân thuyền, xúc cảm sàn tàu gỗ dưới thân khiến Lý Hỏa Vượng hiểu rằng mình đã lên thuyền lại.
Chờ Lý Hỏa Vượng cúi xuống cái đầu ngẩng cao thì bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình con ngươi co rút.
Trước mặt hắn bày đồ cúng và lư hương, phía sau lư hương là từng hàng người đang dập đầu, càng khiến hắn cảm giác được sởn gai ốc là một đôi đồng nam đồng nữ ngồi trong cống phẩm, hoàn toàn là thờ hắn như Bồ Tát.
Thấy cảnh này Lý Hỏa Vượng nhất thời nổi trận lôi đình, tức điên lên đá đổ lư hương.
"Các ngươi đều là đồ ngốc à? Tại sao luôn gửi gắm hy vọng của mình vào người khác? Còn dâng đồng nam đồng nữ cho ta!" Nói xong, Lý Hỏa Vượng trực tiếp cưỡng bức kéo hai đứa nhỏ trên trán chấm đốm đỏ đứng lên.
Lý Hỏa Vượng bỗng nhảy dựng lên làm mọi người sợ hãi, không ngừng mà lùi ra sau.
Người lái đò liên tục dập đầu van xin:
“Long Vương gia gia, xin ngài hãy nguôi giận, ngài bớt giận!"
“Long Vương gia gia?”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu thì thấy từ các ngóc ngách trên thân thể của mình thò ra xúc tu màu đen mấp máy, đặc biệt là chỗ tay cụt có năm sợi xúc tu quấn quanh mà thành.
Có vẻ như người ở trên thuyền xem Lý Hỏa Vượng toàn thân đầy xúc tu màu đen và không có làn da là bị tai họa nhập vào người.
"Lý Tuế, rút về, đừng làm sợ bọn họ.”
Nghe mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng, tất cả xúc tu trên người hắn biến mất ngay.
Lý Hỏa Vượng nhìn sàn tàu ướt nhẹp, lại nhìn thoáng qua bầu trời vạn dặm không mây, Lý Hỏa Vượng giờ phút này không tâm tư giải thích với họ, ra lệnh cho người lái đò:
“Đứng lên, mau lái thuyền đi Hạnh Đảo!”
“Vâng vâng, ta lái, ta lái!”
Bác lái đò nào dám không nghe lời, người trước mắt dù không phải Long Vương gia gia thì ông cũng không chọc vào nổi.
Xuyên qua đoàn người, Lý Hỏa Vượng đi tới một góc yên lặng trong khoang thuyền, hắn chậm rãi thở ra một hơi, ngước đầu hỏi hòa thượng:
“Lúc nãy ta lên thuyền như thế nào?”
"Đạo sĩ, ngươi chui ra từ bụng của thứ kia, dưới nước quá đen, ta không thấy rõ hình dạng của nó. À, ta loáng thoáng nhớ là trong bụng của thứ kia còn có một người sống, không biết đã đi ra chưa. Trên lưng của nó đầy con mắt ...”
Nghe hòa thượng nói ra, Lý Hỏa Vượng nhớ lại mọi thứ mình đã trải qua ở thế giới bên kia.
Đúng như dự liệu của hắn, phá cửa sổ nhảy ra tương đương với chui khỏi bụng quái vật, hắn trèo qua gai thép mang theo điện cao thế tương đương thoát khỏi dây dưa dưới nước, khi hắn leo lên tháp canh tức là trèo lên sàn tàu.
Chính mình thông qua trong ảo giác di động, cuối cùng cứu vớt mạng sống của chính mình, lần này là kinh nghiệm quý giá, lần sau nếu gặp chuyện tương tự có thể dùng biện pháp như thế giải quyết.
Vốn không nên vất vả như vậy, nhưng không biết thứ ở trong nước rốt cuộc là dùng biện pháp gì có thể giải trừ năng lực của Hắc Thái Tuế trong bụng Lý Hỏa Vượng, may mà hắn trải qua nhiều khúc chiết nhưng kết quả xem như tốt đẹp.
“Đạo sĩ, Lý Tuế trong bụng của ngươi đã giúp ích rất nhiều, nếu không phải có nó thì lúc nãy ngươi không leo lên thuyền nổi.”
Lý Hỏa Vượng dùng tay sờ bụng, nhớ lại những gì trải qua, trong lòng hơi yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận