Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 796: Thư

“Các ngươi cũng đang tìm Xúc Xắc, tại sao?” Lý Hỏa Vượng vừa hỏi vấn đề này, lập tức đã tự mình nghĩ ra đáp án.
“Đúng vậy, dù sao thì Áo Cảnh Giáo cũng được coi là một danh môn chính phái, Giam Thiên Tư chắc chắn cũng tìm đến các ngươi.”
Sau khi biết được Giam Thiên Tư đã mời Áo Cảnh Giáo cùng nhau đối phó với Tọa Vong Đạo từ Túc Nhất, Lý Hỏa Vượng nhận ra rằng lần này sợ rằng mình đã sai chỗ khi khi tìm cách giải quyết từ hắn ta rồi.
Nếu Áo Cảnh Giáo thực sự có cách để khắc chế Xúc Xắc, Xúc Xắc cũng sẽ không rảnh tay để đe dọa mình.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên chiếc trường kỷ, khẽ thở dài một hơi và nói với Túc Nhất trước mặt: “Được rồi, ngươi đi đi. Mâu thuẫn giữa chúng ta đêm đó đã chấm dứt rồi, sau này ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.”
Nghe thấy lời này của Lý Hỏa Vượng, Túc Nhất lập tức sững sờ, giọng nói mang theo chút căng thẳng mà nói: "Đại trưởng lão, vậy chuyện liên quan đến bí quyết Đăng Giai?”
“Không có bí quyết hay không bí quyết gì cả.” Lý Hỏa Vượng tựa hồ nhớ tới điều gì đó, tâm tình bắt đầu có chút cáu kỉnh.
"Ngươi có biết sự đau đớn thân tâm tới cực điểm rốt cuộc đau đớn thế nào, tuyệt vọng thế nào không? Loại chuyện này, vậy mà những kẻ tự ngược như các ngươi lại muốn đi tìm, cút xa một chút.”
Dưới sự mắng mỏ của Lý Hỏa Vượng, Túc Nhất chậm rãi lui vào trong viện tử, nhìn Lý Hỏa Vượng đang ngồi trên trường kỷ trong phòng, sau khi cân nhắc một lúc mới chậm rãi nói: "Đại trưởng lão, hôm nay có phải đã gặp phiền phức rồi?”
“Ngươi được tôn là đại trưởng lão của Áo Cảnh Giáo, nếu như có chuyện gì mà đệ tử trong giáo có thể giúp được, xin cứ căn dặn.”
Lý Hỏa Vượng lắc lắc đầu, không kiên nhẫn giơ tay phất phất về phía hắn ta: “Các ngươi không giúp được đâu, nếu các ngươi thật sự giúp được thì đã sớm giúp rồi.”
Nghe thấy lời này, Túc Nhất cũng không nói gì nữa, quay người và chuẩn bị rời khỏi viện tử.
Nhưng khi tay hắn ta nắm lấy chốt cửa gỗ, một giọng nói phát ra từ chiếc nón rộng vành của hắn ta: “Trưởng lão, lời này có lẽ đệ tử nói có chút cả gan, nhưng trước sự đau khổ của Đăng Giai mọi phiền não trong trần thế đều là vô căn cứ.”
"Là đệ tử của Áo Cảnh Giáo, chúng ta nên đặt tinh lực vào chính đạo càng sớm càng tốt."
Đối với những lời ăn nói điên khùng của những kẻ điên tự ngược này, Lý Hỏa Vượng lười phí sức tranh cãi với hắn ta, quay người lại không nhìn hắn ta nữa.
"Đại trưởng lão."
"Rốt cuộc ngươi đã xong chưa?”
Lý Hỏa Vượng đột ngột quay người lại, một tay giữ chuôi kiếm, nhưng không ngờ rằng hắn lại nhìn thấy Túc Nhất cúi xuống và nhặt một phong thư màu be từ dưới đất lên.
"Đại trưởng lão, hình như có thư của ngươi."
“Thư”. Lý Hỏa Vượng nghi hoặc bước qua, giơ tay nhận lấy, nhìn vào bức thư.
"Nếu ngươi đã có chuyện riêng thì đệ tử xin đi trước, nếu phía bên miếu kia có chuyện gì trọng yếu, ta sẽ bảo người đến báo cho ngươi, dù sao ngươi cũng là đại trưởng lão của Áo Cảnh Giáo.”
Tuy nhiên lời này của Túc Nhất, lúc này Lý Hỏa Vượng lại không nghe lọt lấy một chữ, đôi mắt dán chặt vào nội dung trên bức thư này.
"Bạch Linh Miểu, Bạch Linh Miểu bị Xúc Xắc bắt cóc viết thư cho ta rồi.”
Những ngón tay Lý Hỏa Vượng run rẩy, nhanh chóng xé phong thư và lấy giấy viết thư ra.
"Lý sư huynh, huynh vẫn khỏe chứ? Lâu như vậy mà không liên hệ với huynh, quả thực xin lỗi huynh.”
"Thật ra muội đã muốn liên lạc với huynh từ lâu, nhưng bọn họ không cho. Muội không thể viết bọn họ là ai, sợ rằng viết rồi cũng sẽ bị bọn họ thay đổi, nhưng bọn họ đối xử với muội rất tốt, không ngược đãi muội.”
"Sau khi muội rời đi, huynh nhất định sẽ tìm muội khắp thiên hạ, Lý sư huynh đừng lo lắng, muội rất nhanh sẽ có thể trở về rồi, không cần đến hai năm mà huynh nói, qua một khoảng thời gian nữa muội đã có thể trở về, đúng rồi, bánh quả hồng ở đây rất ngọt, muội gửi cho huynh một ít. Bạch Linh Miểu.”
"Hai năm? Hai năm? Bạch Linh Miểu làm sao biết hai năm!" Đổng tử của Lý Hỏa Vượng co rụt lại, trong nháy mắt bị kéo về lời mình đã nói với Dương Na đang cõng cha rời đi qua hàng thép gai trong quá khứ.
"Dương Na, em đợi đã. Cho anh ba năm, không, hai năm, chỉ cần cho anh hai năm nữa!"
"Đúng vậy! Không thể sai được! Bạch Linh Miểu đã rời bỏ ta vào lúc đó, lúc đó Dương Na thực ra chính là phản chiếu của Bạch Linh Miểu ở thế giới này, lúc đó cô bị người khác đuổi đi.”
Cầm bức thư trên tay, Lý Hỏa Vượng hào hứng đi lại khắp phòng. Bức thư này có ý nghĩa rất lớn.
Điều này có nghĩa là có lẽ Xúc Xắc đã không bắt cóc Bạch Linh Miểu! Ông ta đã lừa mình từ đầu đến cuối.
Đây là một phỏng đoán làm phấn chấn lòng người, nhưng khi Lý Hỏa Vượng càng lúc càng suy nghĩ nhiều hơn, một tiểu hành khất mặc quần áo rách rưới thò đầu ra từ cánh cửa, đầy vẻ áy náy.
"Hồng Trung lão đại! Ôi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, vừa rồi chỉ quan tâm đến việc đưa thư, suýt chút nữa quên mất mấy chiếc bánh quả hồng."
Hắn ta xách một chiếc giỏ tre bằng đôi tay lấm lem, thở hổn hển mà bước vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận