Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 507: Dự tiệc

Lý Hướng ngồi dậy, lại lần nữa cầm đũa lên và ăn thức ăn sớm đã nguội lạnh trên bàn.
Ăn uống no nê xong, Lý Hỏa Vượng ngồi bên cửa sổ lấy ra một quyển sách, lần này không phải là Tam Tự Kinh nữa mà đổi thành Thiên Tự Văn cao hơn một bậc.
"Kiếm hiệu cự khuyết, châu xưng dạ quang, quả trân lý nại, thái trọng giới khương, hải hàm hà đạm, lân tiềm vũ tường...”
Đang đọc, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được bên tai có một giọng nói nặng nề mơ hồ không rõ, lúc đầu còn rất loạn, nhưng dần dần bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
“Vịnh lạc thù quý, tiện lễ biệt tôn ti, thượng hòa hạ mục, phu xướng phụ tùy...”
Khi cảm thấy sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, Lý Hỏa Vượng khát khô cuống họng lúc này mới từ từ dừng lại.
Cậu đưa tay xoa xoa bụng, nhớ tới trước đây lúc đối phó với nhân tiêu, Hắc Thái Tuế quả thực đã giúp mình.
Sau khi suy nghĩ một chút về tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây, trong lòng cậu đã nghĩ ra đối sách làm thế nào để chung sống với Hắc Thái Tuế trong tương lai.
Mặc dù Hắc Thái Tuế đang không ngừng chiếm cứ thân thể của mình nhưng có vẻ nó không có ác ý với mình, nếu nó đã không có ác ý vậy mình cũng không nhất thiết phải đối đãi nó như đối phó với Đan Dương Tử.
Dù sao lúc trước mình đã gắng hết sức để thoát khỏi Đan Dương Tử, nhưng đối với Hắc Thái Tuế, mình không chỉ không thể thoát khỏi nó mà còn căn bản không rời khỏi nó được.
Nó chính là thứ trong cơ thể mình, mối quan hệ giữa hai bên tốt rồi sẽ chỉ có điểm tốt chứ không có điểm xấu, nói không chừng sau khi quen thuộc rồi, còn có thể thuyết phục được thứ này ngừng việc ngầm chiếm đoạt cơ thể mình.
"Cha?"
Lý Hỏa Vượng đã bình tĩnh lại, lại lần nữa đưa tay sờ lên bụng mình: "Nghe này, sau này ngươi tên là Lý Tuế, trước khi tìm được cách giải quyết phiền phức của Tâm Tố, chúng ta cố gắng chung sống hòa bình.”
"Mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, chỉ cần ngươi giúp ta, ta cũng sẽ không mặc kệ ngươi, cố gắng để chúng ta có được kết cục hai bên đều có lợi.”
"Được."
Nghe thấy câu trả lời của đối phương, Lý Hỏa Vượng lập tức có chút kinh ngạc, đối phương biết nói ‘được’ rồi, xem ra sách khai sáng mấy ngày này không phải xem vô ích, đã có thể lý giải được mình có thể nói gì rồi.
“Cúc cu...” Âm thanh quen thuộc khiến Lý Hỏa Vượng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, nơi đó có một con chim bồ câu đang đậu và nhìn mình.
“Được rồi, đợi lát nữa đến giờ ăn cơm, ngươi yên phận một chút.” Lý Hỏa Vượng đứng dậy, đeo hai kiếm lên lưng, đi ra phía ngoài quán trọ.
Vẫn là chỗ cũ, vẫn là người chưa tới mà giọng nói đã tới trước: “Hahaha... ôi ôi, Nhĩ Cửu lão đệ, lâu rồi không gặp, thật là rất nhớ.”
Thác Bạt Đan Thanh với khuôn mặt tròn phúc hậu bước vào, theo sau hắn là một hàng thị nữ bưng rượu ngon mỹ vị.
Sau nhiều lần tiếp xúc như vậy, Lý Hỏa Vượng đã biết thói quen của đối phương, ngồi xuống liền cùng hắn ăn uống.
Không biết là tật của người này hay là những Giam Thiên Tư khác đều như vậy, giống như không ăn không uống chút gì đó sẽ không nói chuyện được.
Rượu qua ba hiệp, ăn qua năm món, cảm thấy bầu không khí được tô điểm kha khá rồi, Thác Bạt Đan Thanh giơ tay lấy ra một tấm yêu bài từ trong ngực, đặt trên bàn rồi đẩy qua.
"Nào nào nào, Nhĩ lão đệ, xem xem đây là cái gì? Lần này ngươi làm rất tốt, e rằng ta qua đó cũng không làm được tốt như ngươi.”
Lý Hỏa Vượng cầm yêu bài lên xem, chữ Nhâm Ngũ trên đó khiến cậu lập tức cảm thấy vô vùng nóng mắt, mình đã gần với thành công hơn một bước rồi.
"Nào nào nào, một tấm bài rách nát có gì đáng xem chứ, ăn đi ăn đi, Nhĩ Cửu lão đệ, chuyện lần này là sao vậy? Nói cho ca ca ta biết đi?"
Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, Lý Hỏa Vượng nhét yêu bài vào trong ngực, chậm rãi nói với Thác Bạt Đan Thanh.
Sau khi kể hết những gì đã xảy ra, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng trước đó: "Thác Bạt huynh, nhân tiêu đạo nhân kia rốt cuộc là sao vậy? Tại sao lại cổ quái như vậy?”
"Ài, chuyện này có gì cổ quái chứ, người đó sống lâu rồi, nếu không đắc đạo thành tiên thì tự nhiên sẽ biến thành tà túy, dù sao sinh lão bệnh tử cũng là đạo lý đất trời, chuyện muốn cải mệnh nghịch thiên, nào có đơn giản như vậy.”
"Loại chuyện này, ca ca thấy nhiều rồi, đều là một số tu sĩ u mê không tỉnh ngộ, cưỡng ép lấy Dương Thọ Đan để tiếp tục sinh mệnh, cuối cùng biến thành nhân tiêu.”
"Chỉ là không ngờ rằng lại náo loạn lớn như vậy, bản thân là nhân tiêu, nhân tiêu còn bồi dưỡng nhân tiêu, quả thật là lần đầu gặp.”
“Cưỡng ép lấy Dương Thọ Đan để tiếp tục sinh mệnh, cuối cùng đều sẽ biến thành nhân tiêu?” Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vậy Dương Thọ Đan này há chẳng phải căn bản không có tác dụng gì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận