Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 594: Lý Hỏa Vượng (1)

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng tròn trên không trung cơ hồ bị mây đen bao phủ, Lý Hỏa Vượng đi nhanh vài bước, dùng trường kiếm khắc ba vạch lên cây trúc, hắn chậm rãi đi tới trước.
Vì phòng ngừa đi lạc, Lý Hỏa Vượng mỗi cách một khoảng thời gian sẽ để lại vết kiếm trên cây trúc.
Đi một lúc thì trời hửng sáng, nhưng tình huống cũng không khá hơn bao nhiêu, sương mù buổi sáng mông lung bao phủ bốn phương tám hướng, chẳng dễ thấy hơn ban đêm là bao.
Khi Lý Hỏa Vượng đi hơi mỏi chân, từ sương mù phương xa chiếu tới hai luồng sáng mông lung, điều này khiến hắn tinh thần rung lên:
“Đi ra rồi?”
Lý Hỏa Vượng bước nhanh hơn, nhưng phát hiện ánh đèn phát ra từ hai chiếc đèn lồng màu trắng treo trước cửa, trên đèn lồng còn viết chữ điện to màu đen.
Tường màu vàng đất rất rộng, hình vòng cung, cao cỡ mấy tầng lầu.
Lý Hỏa Vượng nhìn sương mù phía trước lưng, thầm nghĩ trong lòng: "Rốt cuộc là cái gì đang giả thần giả quỷ với ta?”
Tuy cục diện trước mắt vô cùng quái dị, nhưng bảo sợ thì Lý Hỏa Vượng không sợ, trước kia hắn đã gặp nhiều trường hợp còn ghê gớm hơn nữa.
Nâng lên chân phải, Lý Hỏa Vượng đạp vào trong cửa, khi hắn xuyên qua ngõ hẹp dài, một tòa nhà cao hình tròn to lớn xuất hiện ở trước mặt hắn. Ngói đen song song nối liền với nhau hình thành vòng tròn.
Gió nhẹ thổi qua, một tờ tiền giấy màu vàng bay tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, mang theo tầm mắt của hắn di chuyển đến linh đường ở xa.
Trong linh đường màu trắng, hai chiếc quan tài màu đen một lớn một nhỏ lẳng lặng đặt ở đó.
Lý Hỏa Vượng đến bên ngoài linh đường, ngó vào trong, trong linh đường có đủ mọi thứ nhưng không có người.
"Vô ý mạo phạm." Nhẹ giọng nói xong, Lý Hỏa Vượng hơi vái hướng quan tài.
Giây sau, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên đi nhanh vài bước, trực tiếp lao vào linh đường, một tay đẩy nắp quan tài, hắn thò đầu vào trong la lớn: "Người chết yên nghỉ!”
Nhìn bên trong quan tài trống rỗng, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút thất vọng, hắn ngước đầu lên, nhìn linh đường treo đầy vải trắng và giấy xếp.
"Ta không quản các ngươi là cái gì! Ta hiện tại bận rộn, không có thời gian dây dưa với các ngươi!”
“Nếu các ngươi còn được một tấc lại muốn tiến một thước, vậy đừng trách ta đốt lửa thiêu cháy tòa lầu này và toàn bộ rừng trúc ở bên ngoài!”
Chính giữa tòa lầu rất trống trải, giọng nói của Lý Hỏa Vượng thậm chí có tiếng vọng, nhưng giống như lúc trước, vô luận là vật thể hay cái gì khác, vẫn không có bất cứ động tĩnh xuất hiện.
Rầm rầm!
Lý Hỏa Vượng vỗ nắp quan tài, xoay người đi ra cửa.
Lý Hỏa Vượng đi được một nửa thì tầng thứ hai tòa nhà bên trái bỗng vụt qua một bóng người màu đỏ.
Lý Hỏa Vượng lập tức xoay người lao về phía đó, khi sắp đụng trúng tường thì hắn dán hai tấm phù lục vẽ bằng máu của mình lên đùi.
Hai chân nổi gân xanh, Lý Hỏa Vượng trừng mắt, nhảy dựng lên, song song với bóng người màu đỏ trong trúc lâu.
Khoảnh khắc thấy bộ dạng của người kia thì máu nóng dồn lên sau đầu của Lý Hỏa Vượng, gần như dồn hết sức lực rít qua kẽ răng:
"Tọa Vong Đạo!"
Bóng người màu đỏ, không phải người khác, đúng là bộ dáng hoàn toàn giống hệt như hắn, Tọa Vong Đạo!
Khi thấy khuôn mặt giống hệt mình Lý Hỏa Vượng liền hiểu, Tọa Vong Đạo sớm đã thẩm thấu đến Hạnh Đảo.
Những kỳ lạ mà Lý Hỏa Vượng đã trải qua rốt cuộc là ai làm ra?
Cảm giác được thân thể sắp rơi xuống, Lý Hỏa Vượng lấy ra kiếm tiền đồng ném đi:
"Am tát thông linh bà nhiếp!"
Sợi chỉ đỏ xâu đồng tiền trên kiếm nhanh chóng dài ra, giống như roi dài quấn lấy cây cột.
Lý Hỏa Vượng kéo mạnh, thân thể của hắn giống như đạn pháo đụng hướng Lý Hỏa Vượng kia. Lý Hỏa Vượng kia không nhúc nhích, dường như bị dọa ngây người, đờ đẫn đứng yên tại chỗ.
Khi kiếm tiền đồng của Lý Hỏa Vượng đâm vào thân thể đối phương thì tim hắn giật thót, trên thân kiếm cũng không có cảm giác đụng vào vật chất.
Lý Hỏa Vượng thấy Tọa Vong Đạo ở trước mắt rút kiếm đâm thẳng lên đỉnh đầu trống không chẳng có gì, mũi kiếm trống rỗng bỗng xuất hiện vết máu.
Cùng lúc đó, Lý Hỏa Vượng cảm giác đau bụng, người trước mắt chỉ là ảo ảnh, không ngờ đối phương sử dụng năng lực thay đổi vị trí của hắn.
Lý Hỏa Vượng vốn định dùng năng lực tương tự thoát khỏi đối phương, nào ngờ thân thể không nhúc nhích.
Giây phút này, Lý Hỏa Vượng nháy mắt hiểu được, không biết Tọa Vong Đạo dùng thủ đoạn gì lừa đi năng lực thay đổi vị trí của mình.
Lý Hỏa Vượng từng đánh với Tọa Vong Đạo vài lần, chưa từng gặp Tọa Vong Đạo nào có năng lực mạnh như vậy.
Tọa Vong Đạo này tuyệt đối không đơn giản! Không chừng là một trong Tứ Hỷ hoặc Tam Nguyên!
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng không dám ở lại, tay móc con mắt phải, sau đó bàn tay phải bóp mạnh tròng mắt.
Bụp!
Một tiếng vang trong trẻo, chất lỏng bán trong suốt chảy qua kẽ móng tay.
Mọi thứ xung quanh nháy mắt bị ánh sáng kỳ dị phân không rõ nhan sắc thay thế, trở nên cực kỳ chậm chạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận