Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 392: Ông chủ

Lý Hỏa Vượng ngước đầu lên, trông thấy khuôn mặt già đầy nếp nhăn của Lữ Trạng Nguyên, cùng với nụ cười nịnh độc quyền:
"Tiểu Đạo Gia rảnh không? Ha ha, lão hán muốn tìm ngươi thương lượng chút chuyện nhỏ."
“Ồ? Ngươi nói đi.” Lý Hỏa Vượng đặt khúc xương trong tay xuống, nhìn Lữ bầu gánh ở trước mặt.
Trong khoảng thời gian này luôn bận rộn giải quyết chuyện Hắc Thái Tuế, Lý Hỏa Vượng suýt quên bên cạnh mình còn đi theo một gánh hát.
“Tiểu Đạo Gia cũng biết rồi, lúc trước ở Hậu Thục vì trốn nạn binh nên chúng ta bỏ hết hòm kịch, bao gồm trang phục kịch và nhạc cụ đàn sáo này nọ.”
“Nhưng chúng ta dù sao là gánh hát, không có đồ kiếm cơm thì sao mà sống, cho nên! Ta muốn mượn Tiểu Đạo Gia ít bạc, đặt mua lại mấy thứ kia, dựng lên đài hát kịch, ngài cảm thấy ... sao?”
Nghe thấy đối phương tìm chính mình thì ra là tán gẫu chuyện này, Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ không có gì, mẹ của Tôn Bảo Lộc tặng hộp vàng cho cậu có giá trị nhiều tiền, cậu sẽ không keo kiệt chuyện này.
“Được rồi, ngươi đi tìm Bạch Linh Miểu lấy tiền đi.”
“Được, được! Ha ha ha, Tiểu Đạo Gia, khoan gấp đã, lão hán còn chưa nói xong, ngài hãy giữ thứ này.”
Lữ Trạng Nguyên nói rồi móc ra một tờ giấy nhăn nhúm in dấu tay đỏ đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhận lấy tờ giấy nhăn nhúm, nhìn chữ xiêu vẹo đọc đau cả mắt.
“Trên này viết cái gì? Quỷ vẽ bùa hả?”
Lữ bầu gánh đỏ mặt nói:
“Đây là biên lai mượn đồ, ngài thứ lỗi cho, lão hán ta không biết được nhiều chữ, tóm lại kệ nó đi, có dấu tay là được!"
"Tiểu Đạo Gia, ngài có ơn với chúng ta, chúng ta cũng không thể mượn không như vậy, mấy ngày nay chúng ta ăn dùng đều là của Tiểu Đạo Gia, ngài thấy thế này được không?”
“Trước khi trả hết tiền thì ngài là ông chủ của Lữ Gia Ban chúng ta! Về sau Lữ Gia Ban kiếm được bạc, chúng ta giữ một nửa, còn một nửa thuộc về ngài!”
“Đưa một nửa cho ta? Vậy e rằng ngươi vĩnh viễn không trả hết nợ được. Không cần phiền phức như vậy, không trả số bạc này cũng chẳng sao.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng đứng lên, định trả tờ giấy lại.
“Ôi ôi!” Lữ Trạng Nguyên khom lưng, dùng tẩu hút thuốc chặn trước mặt Lý Hỏa Vượng: “Chuyện nào ra chuyện đó, ngài mà nói như vậy thì chúng ta không dám mượn bạc của ngài.”
Nghe đối phương nói như thế thì Lý Hỏa Vượng cũng không miễn cưỡng, trực tiếp thu vào tờ giấy in dấu tay đỏ.
Lữ bầu gánh thấy thế vẻ mặt hớn hở, vội gọi tới Lữ Gia Ban đã chờ từ lâu.
Bọn họ đứng chung một chỗ, trịnh trọng chắp tay với Lý Hỏa Vượng:
“Chào ông chủ!”
Lý Hỏa Vượng lười đoán ý đồ của Lữ bầu gánh, nhìn đám người ở trước mặt, cậu chỉ biết rằng mình có thêm một con gà mái đẻ trứng, tuy gà suy dinh dưỡng nặng, ít đẻ trứng, nhưng được lâu dài.
“Được rồi, tất cả quay về ăn cơm đi, ăn xong nghỉ tạm rồi lên đường, cố gắng nhanh chóng rời đi Thanh Khâu."
“Biết rồi ông chủ!”
Nhìn thấy bọn họ vui vẻ rời đi, Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ lắc đầu, bưng bát canh rau lòng dê còn ấm lên uống.
“Người ta hay nói đến Đại Lương, không ngờ lão hán được dịp kiến thức một phen.” Trên mặt Lữ Trạng Nguyên hiếm thấy lộ vẻ tự hào, hớn hở dẫn theo người khác trở về.
Lữ Trạng Nguyên vui vẻ nhưng có người không vui, sắc mặt Lữ Cử Nhân hơi tối tăm lại gần phụ thân của mình:
“Phụ thân, chúng ta bị bán đi mà phụ thân còn vui được?”
“Ài, tiểu tử này.” Lữ Trạng Nguyên thở dài nhìn con trai cả, lấy ra tẩu thuốc, mượn ít lửa từ đống lửa bên cạnh, miệng ngậm thuốc hút.
“Vậy ý của ngươi muốn thế nào?”
“Nhi muốn trở về, nhi không muốn đi Đại Lương, nhi ... nhi không muốn hát kịch.” Mặt Lữ Cử Nhân nhăn nhúm lại, ngước đầu nhìn La Quyên Hoa mang bụng bầu ở phương xa, mở miệng nói.
"Ngươi!"
Lữ Trạng Nguyên nóng nảy nâng tẩu thuốc lên, nhưng thấy bộ dạng cứng cổ không chịu tránh của Lữ Cử Nhân thì ngượng ngùng thu tay về.
"Ngươi không muốn hát kịch? Nói thì sướng miệng, nếu không hát kịch chứ ngươi làm cái gì? Nhà chúng ta không có một mẫu ruộng, trở lại làm ăn xin à?”
“Hơn nữa ngươi phải về được mới tính những chuyện đó, bây giờ đám lính kia đánh nhau ầm ầm, sắp đánh lòi đầu chó ta, ngươi trở về để chịu tang sao?!”
Lữ Cử Nhân bỗng dừng bước chân, trong mắt mang theo một chút khát khao nói:
“Phụ thân, có lẽ đã hết đánh trận rồi, trên đường đi có thấy chiến tranh gì đâu.”
"Hừ! Không đánh nhau là vì ngươi chưa chết, có lần nào nạn binh khởi đầu mà ngừng lại giữa chừng chưa?!”
Thấy vẻ mặt Lữ Cử Nhân vẫn rối rắm, Lữ Trạng Nguyên khẽ thở dài:
“Nhi à, ngươi hãy tin ta, ta sống lâu như vậy không phải chỉ để ăn cơm trắng.”
“Ngươi cho rằng hết nạn binh là xong rồi? Đâu dễ vậy, tai nạn thường đi chung với nhau.”
“Quan nạn binh, nhiều người chết nhưng không ai chôn, tám chín phần mười tiếp theo là dịch bệnh. Qua dịch bệnh, những người còn sống không có tiền, trong ruộng không có lương, một lạng lương thực một lượng vạng, vì sống sót đều sẽ bán nhi bán nữ, làm gì có ai rảnh ngồi nghe hát kịch? Không ai nghe kịch thì chúng ta ăn gì, uống gì? Nằm sấp dưới đất cạp đất à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận