Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 844: Xuất phát

Gia Cát Uyên ở một bên cũng yên lặng quan sát mọi thứ cùng với Lý Hỏa Vượng, rất lâu sau hắn ta mới chậm rãi nói: "Tiểu sinh cũng không biết…”
Trên một con đường đất trong một khu rừng rậm rạp, bốn chân Lý Tuế đang giẫm trên mặt đất, lo lắng đi vòng quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc này, trên mặt đất đầy dấu chân của nó, trông có vẻ dường như nó đã tìm kiếm rất lâu rồi.
Chỉ là sau khi tìm kiếm lâu như vậy mà vẫn không thấy chút bóng hình nào của Lý Hỏa Vượng.
Thời gian từng chút trôi qua, Lý Tuế cũng càng lúc càng lo lắng.
Trước đây, nó luôn ở bên cạnh Lý Hỏa Vượng và nó sớm đã quen với điều đó rồi.
Vừa nghĩ đến việc Lý Hỏa Vượng có thể sẽ không xuất hiện nữa, Lý Tuế đã lo lắng đến mức muốn khóc.
Ngay khi những giọt nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt nó, từ phía bên trái nó xuất hiện một vết nứt vô căn cứ, Lý Hỏa Vượng người đầy vết sẹo cháy đen chui ra từ trong đó.
"Cha!"
Lý Tuế lập tức không đợi được nữa mà nhảy vồ qua, dung chiếc lưỡi có xúc tu kia kích động liếm cằm hắn.
"Đề chết ta rồi. Trên người ta còn bị thương đấy. Mau buông ra.” Lý Hỏa Vượng dùng sức đẩy mạnh mới đẩy được Lý Tuế khỏi người mình.
"Cha, tại sao cha lại ném con ra ngoài? Con còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cha nữa, trong lòng rất khó chịu.” Lý Tuế không ngừng đi vòng quanh Lý Hỏa Vượng và nói.
"Ngươi ở trong cơ thể ta, ta không thể thi triển được, lửa to như vậy dễ thiêu cháy xúc tu của ngươi, không sao rồi, đừng sợ, mọi chuyện đều qua rồi.” Lý Hỏa Vượng vươn tay vỗ vỗ lên đầu nó một cách an ủi.
Cảm nhận được sự an ủi, Lý Tuế nhẹ nhàng cọ xương sọ màu trắng kia của mình vào lòng bàn tay của Lý Hỏa Vượng, nói với giọng quyến luyến bịn rịn: "Cha, vậy chúng ta có thể về nhà rồi sao?”
"Không nhanh như vậy, còn chưa tìm được Thượng Cực Quán Khẩu, ta đây là dự đinh trở về Đại Lương trị thương trước.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng nhìn rừng rậm rậm rạp xung quanh, sau đó lại ngẩng đầu về phía ánh chiều tà tuyệt đẹp đang dần ngả về phía tây kia.
Phải nói rằng loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, Đại Tề đã bị hủy hoại đến thành như vậy mà phía bên Đại Lương này lại không có chút động tĩnh nào, hoàn toàn trời yên biển lặng.
Thật khó để tưởng tượng rằng hai nơi này lại gần nhau đến vậy.
Về phần điều này có nghĩa là gì, Lý Hỏa Vượng không thể trả lời được, có điều hắn không quan tâm, có quá nhiều điều khó hiểu trong thế giới điên rồ này, hắn không cần thiết phải truy cứu ngọn nguồn mọi chuyện.
Trở lại Đại Lương quen thuộc, khi trong lòng Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn thả lỏng, hắn lập tức cảm nhận được cơ thể trọng thương của mình gần như sắp sụp đổ rồi.
“Cha, cha không sao chứ?” Lý Tuế vươn tay đỡ lấy Lý Hỏa Vượng: "Cha đói không? Cha khát không?”
"Không có gì, vết thương nhỏ này ta chịu đựng được, ngươi đỡ ta qua bên kia ngồi một chút.” Lý Hỏa Vượng nhịn đau cúi đầu nhìn nửa bên hông của mình, giơ tay ấn thứ rơi ra từ trong đó vào lại bên trong.
Các xúc tu của Lý Tuế cũng chui vào, chẳng mấy chốc Lý Tuế ở tại chỗ đã biến mất, mà cơ thể tàn tạ trước đó của Lý Hỏa Vượng đã được nó vá lại.
"Cha, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?”
Nghe thấy giọng nói trong cơ thể mình, Lý Hỏa Vượng giơ tay xoa xoa lên một cái xúc tu: “Đa tại rồi, như vậy không cần lãng phí thời gian trị thương nữa, chúng ta đi thôi, tiếp tục đến Đại Tế tìm kiếm Thượng Cực Quán Khẩu."
"Ngươi làm như vậy thật sự ổn sao? Thật sự không sợ chết ở chỗ đó sao?” Thượng Quan Ngọc Đình nhìn Lý Hỏa Vượng hỗn độn trước mắt, trên mặt căng thẳng, mang theo giọng điệu lo lắng mà hỏi.
"Không cần thiết! Việc này xong càng sớm càng tốt.” Lý Hỏa Vượng tháo dải vải trên Tích Cốt Kiếm, buộc chặt vào người mình.
"Không dễ gì Đại Tề mới không còn thiên tại nữa, ta phải nhanh chóng, có trời mới biết Đại Tề này còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa, ngộ nhỡ sụp đổ rồi sẽ không còn gì nữa cả.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nắm chặt Tích Cốt Kiếm và dùng sức vung mạnh, đuổi theo vết nứt và chui vào trong.
Sau khi hắn rời đi không bao lâu, một cỗ xe ngựa phi nước đại đi qua nơi vừa rồi Lý Hỏa Vượng đứng, chạy về phía Thượng Kinh.
Nam tử đánh xe nhìn dấu chân chi chít trên mặt đất, nói với người trong xe ngựa: “Chúng ta đợi đến nhà rồi nghỉ ngơi đi, nhìn trên mặt đất này, e rằng đây không phải con cọp.”
Giọng nói bất mãn của nữ nhân từ trong xe vang lên: "Sao lại giở quẻ rồi, ai dà, đệ đi chậm một chút, ngồi xe này mà cái mông của ta sắp tê dại mất rồi.”
"Đồ đàn bà như tỷ sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ, vị huynh đài đây tốt bụng, thấy tỷ và ta đáng thương mới cho chúng ta ngồi nhờ xe ngựa, nếu không tỷ có muốn ngồi cũng không có cơ hội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận