Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 582: Luyện khí (2)

Lộp cộp cộp!
Tiếng móng ngựa sắt đạp trên đá lót như thế phát ra âm thanh, Lý Hỏa Vượng dần đi hướng ngoài thành.
Lý Hỏa Vượng không đi đường cái nhiều người qua lại, hắn cố ý chọn đường nhỏ đường núi hẻo lánh.
Khi mặt trời dần xuống núi, Lý Hỏa Vượng cuối cùng tìm được một chỗ thích hợp, khoảnh đất trống bằng phẳng trước mấy ngôi mộ.
Màn Thầu vừa đến chỗ này thì trở nên cảnh giác, nó đè thấp người nhe răng uy hiếp hướng ngôi mộ, nhưng người run cầm cập.
"Tại hạ mượn dùng khoảnh đất phía trước sân của các vị một buổi tối, xin chớ trách." Lý Hỏa Vượng chắp tay vái những mộ phần này rồi xoay người lấy đồ từ trên xe ngựa xuống.
Màn Thầu bỗng nhiên nhào lên, mấy con chuột túa ra chạy lung tung.
Lý Hỏa Vượng trước tiên lấy ra lò luyện đan cỡ nhỏ chiếm được từ chỗ nhân tiêu, bỏ chu sa vào lò, đốt lò bằng than tuyết hoa thượng đẳng.
Lý Hỏa Vượng từng là đan tu nên luyện chế chu sa dễ như chơi, sau một canh giờ thì hắn mở ra lò luyện đan, chất lỏng màu bạc có lẫn vụn dược hiện ra ở trước mắt.
Đan Dương Tử từng dạy làm thứ này trong Thanh Phong Quan, chất lỏng màu bạc luyện chế từ chu sa gọi là xá nữ, trong thế giới cũ của Lý Hỏa Vượng thì gọi là thủy ngân.
Nhanh chóng lọc cặn, Lý Hỏa Vượng cầm một cát bát đựng xá nữ vào, nhưng bấy nhiêu chưa đủ, hắn còn cần càng nhiều.
Trải qua một phen luyện chế, Lý Hỏa Vượng nhìn một bát to xá nữ lấp lánh ánh bạc, trên mặt lộ ra một chút vừa lòng.
“Cỡ này chắc đủ rồi.”
Lý Hỏa Vượng xoay người lấy ra cái xẻng đã sớm chuẩn bị tốt bắt đầu đào hầm, càng đào càng sâu, khi đào sâu cỡ chiều cao một người thì hắn ngừng lại.
Khép mắt lại hít sâu mấy hơi, Lý Hỏa Vượng vươn tay lấy một con dao găm gãy lóe tia sáng lạnh từ trong bao da dê đựng dụng cụ tra tấn.
"Đạo sĩ, ngươi có muốn suy nghĩ kỹ hơn không? Thật sự không đến mức như vậy." Hòa thượng xông đến, vẻ mặt không nhẫn tâm khuyên nhủ.
Trái ngược với thái độ của hòa thượng là Hồng Trung ngồi trên vai Bành Long Đằng, vẻ mặt chờ xem trò hay.
Mặc kệ ảo giác bốn phía nói cái gì đều không cách nào dao động quyết tâm của Lý Hỏa Vượng, hắn giơ cao dao găm chậm rãi xẹt qua vị trí chính giữa da đầu, làn da bị tách ra lộ máu thịt mạch máu giăng đầy.
Lý Hỏa Vượng cởi quần áo, trần truồng đứng trong cái hố mình đào, cúi đầu dùng bùn đất chôn bản thân.
Muốn tự chôn mình hơi khó khăn, may mà có Lý Tuế hỗ trợ.
Xúc tu của Lý Tuế liên tục quất bùn đất, Lý Hỏa Vượng bị chôn chặt.
"Lý Tuế, ngoan, giúp thêm chút nữa ...”
Dưới mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng, hai xúc tu chui ra từ cổ của hắn chậm rãi cuốn lấy bát to chứa đầy xá nữ, đưa tới gần vết thương trên đầu của hắn.
Lý Hỏa Vượng khó khăn nuốt nước miếng, chậm rãi mở miệng: "Đẩy lớp da ra rồi đổ xuống, đừng làm tràn ra.”
Lý Tuế rất ngoan, lập tức làm theo, xúc tu kéo da đầu rách của Lý Hỏa Vượng đến lớn nhất.
Bát to nghiêng, làn nước màu bạc sáng lấp lánh dưới ánh trăng rất đẹp.
“Ưm ... A ... A!"
Tùy theo Lý Hỏa Vượng hét thảm, ánh bạc không ngừng rót vào vết rách trên đỉnh đầu.
Quá trình cực kỳ gian nan, nhưng Lý Hỏa Vượng không dám nhúc nhích chút nào, sợ thủy ngân bị tràn ra.
Thủy ngân cũng là đá vàng, tất nhiên rất nặng, không ngừng đổ xuống nong nứt da và thịt của Lý Hỏa Vượng.
Mới đầu Lý Hỏa Vượng chỉ bị đau, hắn còn chịu đựng được, nhưng dần dà đau đớn biến thành ngứa, càng lúc càng ngứa, ngứa khắp mình.
Khi ngứa lên đến đỉnh cao, Lý Hỏa Vượng bị chôn trong đất liều mạng giãy giụa, giờ phút này hắn cảm giác được từ đầu tới chân bị kiến cắn, loại cảm giác này cơ hồ buộc điên hắn.
Lý Hỏa Vượng liên tục lắc đầu, vết nứt trên đỉnh đầu nhanh chóng biến lớn.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng không ngừng vặn vẹo, thân thể giống như rắn trườn lên trên, mất một lúc thì cái đầu máu không có da chui ra khỏi vết nứt.
Đầu tiên là đầu, rồi cánh tay trái, tiếp đó là bên phải, khi ánh trăng treo cao, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc chui ra khỏi bùn đất, để lại lớp da.
“Hộc ... hộc ...”
Lý Hỏa Vượng toàn thân run lẩy bẩy, hắn giờ phút này đã phân không rõ rốt cuộc chỗ nào đau hơn, hắn cứ nghĩ mình đã sớm thói quen đau đớn.
Nhưng khi gió lạnh tháng chạp như dao cạo thân thể không có lớp da thì vẫn làm Lý Hỏa Vượng đau đến mức sắp xỉu.
Lý Hỏa Vượng run lẩy bẩy lấy ra Hỏa Áo Chân Kinh , run cầm cập niệm chú.
Sên lửa chậm rãi bò lên người Lý Hỏa Vượng, không lâu sau, vết sẹo bị đốt cháy đen khô vàng phủ lên từ đầu tới chân.
Có lẽ điều này trở nên càng đau đớn, nhưng ít nhất bị vết sẹo bao trùm khiến Lý Hỏa Vượng có thể mặc quần áo.
Sau khi mặc đồ đàng hoàng, Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua dưới đất, hắn thở phào, ngã nằm trên xe ngựa, cuộn người lại, hai tay ôm chính mình ngất xỉu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận