Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 697: Tọa liên (1)

Nhìn những khuôn mặt trong đại viện, Lý Hỏa Vượng mở miệng nói:
“Không cần các ngươi lo phiền phức bên ngoài, ở yên hết trong sân cho ta! Trước khi thiên tai qua đi không cho phép ai đi ra ngoài!"
Lý Hỏa Vượng nói xong lại nhảy lên tường, cầm kiếm nhìn chằm chằm những cửa sổ lóe tia sáng xanh lá âm u.
Lòng Lý Hỏa Vượng trùng xuống:
“Bình thường gặp một con tai họa đã hiếm, giờ tất cả chui ra ồ ạt, rốt cuộc chỉ là Ngưu Tâm Thôn bị như vậy hay là toàn thiên hạ đều như vậy? Nếu như là cái sau chỉ e ...”
Gia Cát Uyên cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc như Lý Hỏa Vượng:
“Nếu đúng như Lý huynh nghĩ, sợ rằng lần này thiên tai sẽ danh xứng với thực."
Gia Cát Uyên hơi nâng lên tay phải, ngón cái không ngừng bấm với đốt ngón tay khác, dường như tính cái gì.
Hồng Trung không mặt ở bên cạnh tiếc nuối trêu chọc:
“Ài, thật là tiếc nuối, chuyện vui như vậy mà ta không kịp tham gia, đã chết trước rồi.”
“Đạo sĩ, chuyện này là sao? Có lẽ sẽ chết rất nhiều người?" Hòa thượng nặng trĩu ưu tư hỏi.
Lý Hỏa Vượng không để ý các lời nói của ảo giác, lặng im không lên tiếng nhìn chằm chằm bên ngoài, nếu hỏi tin tốt duy nhất hiện tại thì đó là các cửa sổ tuy sáng đèn nhưng không có tầm mắt địch ý nào chiếu tới.
Không biết có phải vì bị Lý Hỏa Vượng kinh sợ hay không, mấy thứ kia không định mở cửa sổ.
“Trời ạ! Đó ... đó là cái gì? Sư phụ, mau nhìn sau lưng của ngài!”
Lữ Tú Tài hoảng loạn kêu gào khiến Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên quay đầu, lập tức trông thấy một chỗ cửa sổ trên tầng hai cũng biến thành màu xanh, chúng nó đã vào!
Càng khiến Lý Hỏa Vượng lòng nóng như lửa đốt là cửa sổ kia là khuê phòng của Bạch Linh Miểu.
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, nhanh chóng vẽ hai lá bùa dán vào đầu gối của mình.
Hai chân đạp mạnh đầu tường, Lý Hỏa Vượng bay vọt lên, giống như cây giáo dài bị ném về phía cửa sổ màu xanh.
Rào rào!
Cửa sổ gỗ tan vỡ, Lý Hỏa Vượng một tay rút kiếm lộn mèo nhảy vào trong phòng, trông thấy hai bóng người một trắng một đỏ đang quỳ trên giường gặm cắn cái gì.
Từ cách ăn mặc có thể phán đoán, hai người này đúng là Bạch Linh Miểu cùng Nhị Thần!
"Miểu Miểu?!"
Lý Hỏa Vượng hoảng sợ đi tới sau lưng hai người, đặt tay lên vai Bạch Linh Miểu kéo qua, trái tim hắn rung lên.
Bạch Linh Miểu khuôn mặt dịu dàng đã biến mất, xuất hiện ở trước mắt Lý Hỏa Vượng là một khuôn mặt khiến người vô cùng sợ hãi.
Miệng đầy răng nanh mọc ngược, mặt đầy gai nhọn và vảy xanh đều dính máu đen tanh hôi, trên người Bạch Linh Miểu không có chút gì của loài người, thoạt trông giống như là các loại súc sinh gắn liền.
Bộ dạng như vậy mà Bạch Linh Miểu còn cười, miệng rộng dữ tợn gần như kéo đến dái tai:
"Ha ha ha! Ha ha ha!"
"Lý Hỏa Vượng! Ha ha ha! Ta cũng không muốn cười, nhưng ta không kiềm được! Đám Tiên gia vui vẻ phát điên! Bọn họ ảnh hưởng ta! Ta rất đói!”
Nói xong, Bạch Linh Miểu lại nhào lên giường, điên cuồng cắn xé tàn thi của tai họa nào đó.
Răng rắc!
Khúc xương mang theo tơ máu bị Nhị Thần cắn thành hai khúc, trực tiếp nuốt xuống.
Nhìn Bạch Linh Miểu giống như sa đọa thành dã thú, Lý Hỏa Vượng biết rằng không thể để như vậy, nhất định phải khiến hai người an tĩnh lại.
Lý Hỏa Vượng vung tay phải, một quân bài cửu xuất hiện ở lòng bàn tay.
Tay Lý Hỏa Vượng bắt ấn Kim Cương, dán bài cửu vào trán mình:
"Đoạn duyên, hồi tâm!"
Khi gỡ bài cửu xuống, da mặt của Lý Hỏa Vượng bị tháo ra như mặt nạ.
Lý Hỏa Vượng giơ khuôn mặt đó của mình ấn vào mặt Bạch Linh Miểu:
“Thái định, đắc đạo!"
Khi khuôn mặt trên trán treo bài cửu của Lý Hỏa Vượng dán vào mặt Bạch Linh Miểu thì cô không chuyển động nữa, cũng không cười.
Thấy biện pháp trong ký ức của Hồng Trung hữu dụng, Lý Hỏa Vượng dùng lại chiêu cũ, dán một khuôn mặt lên mặt của Nhị Thần.
Hai người vừa rồi còn cuồng cười nuốt thực vật cuối cùng cũng yên tĩnh.
“Chuyện này là sao? Vừa rồi đang yên lành, tại sao sẽ biến thành bộ dạng này?”
“Chuyện này là sao? Vừa rồi đang yên lành, tại sao sẽ biến thành bộ dạng này?”
“Chuyện này là sao? Vừa rồi đang yên lành, tại sao sẽ biến thành bộ dạng này?”
Ba khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng sắc mặt khó coi lẩm bẩm.
Tuy rằng tạm thời dùng năng lực của Tọa Vong Đạo áp chế, nhưng thân thể không ngừng run rẩy của hai người đủ chứng minh hai người vẫn đang không ngừng giãy giụa, tiếp tục như vậy cũng không phải là kế lâu dài.
Quan trọng nhất là tìm được căn nguyên, tiếp đó giải quyết.
Giờ phút này Gia Cát Uyên nói ra phỏng đoán của mình:
“Lý huynh, tuy Tiên gia bộ dáng khác nhau, nhưng xét cho cùng thì cũng là tai họa."
"Có thể ảnh hưởng đến tai họa tầm thường thì cũng có thể ảnh hưởng đến bọn họ."
"Bên ngoài bỗng nhiên hiện lên tai họa, cộng thêm Tiên gia thay đổi đã chứng minh lần này thiên tai có quan hệ rất lớn với tai họa. Thiên tai này mới là ngọn nguồn của tất cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận