Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1108: Động thủ

"Đương nhiên là không giống nhau. Yên tâm, chúng tôi sẽ không coi anh là mồi nhử rồi tùy ý bỏ mặc đâu, nếu anh đã cảm nhận được bọn họ, vậy anh chính là con mắt của chúng tôi, chúng tôi sẽ tuỳ ý vứt bỏ con mắt của mình sao?"
Lý Hỏa Vượng hiểu rõ điều này, đối phương quả thực nói không sai.
Nếu chuyện lần này không chỉ là rắc rối của mình, thì mình hiện tại cùng phe với bọn họ.
Cho dù trong lòng bọn họ có tâm tư gì khác, chỉ cần có rắc rối lớn đè lên, những người này có lẽ sẽ không làm như vậy.
Nhưng Lý Hỏa Vượng cũng nghĩ tới một chuyện, hiện tại mình cần phải suy nghĩ một điều, mình không thể bị bọn họ coi làm quân cờ mà chơi đùa, dù sao bọn họ sớm đã quen biết nhau mà mình chỉ vừa mới tiếp xúc.
Sau khi xoa dịu Lý Hỏa Vượng một hồi, Thanh Vượng Lai tiếp tục nói: "Nếu chúng ta đều là hình ảnh phản chiếu, trước tiên chúng ta phải xác định xem bọn họ phản chiếu thành thứ gì ở phía bên này, nếu bọn họ là hình ảnh phản chiếu, vậy bọn họ nhất định cũng phải tuân thủ quy tắc của thế giới hình chiếu."
"Chỉ cần chúng ta thông qua mai phục để biết được thân phận của bọn họ thì chúng ta có thể lợi dụng quy tắc của thế giới này trợ giúp cho chúng ta."
"Ngoài ra, nếu có thể, tôi muốn thương lượng với bọn họ. Tốt nhất là có thể thông qua giao tiếp trao đổi để giải quyết phiền phức lần này."
"Kỳ thật suy nghĩ một chút thì rất nhiều chuyện có thể giải quyết thông qua giao tiếp."
"Được!" Lý Hỏa Vượng lập tức gật đầu, trước tiên không cần quan tâm đến từ ‘hình chiếu’ kia của tên này, nếu những tên kia trực tiếp lấy xe tải ra đâm mình thì mình phía bên này đương nhiên phải phản kích lại mới đúng.
Tốt nhất là có thể thu thập được bằng chứng xác thực chứng minh rằng bọn họ muốn gây rối với mình, chứ không phải những người như mình này đang phát điên.
Chỉ có như vậy, mình có báo cảnh sát thì những người khác mới tin.
"Hahaha... Vô ích thôi, đều là giả, đều là giả..." Giọng nói tự giễu của Triệu Lôi truyền đến tai Lý Hỏa Vượng: "Nào có hình chiếu gì chứ, nào có nguy hiểm gì chứ, bịa mà cũng không biết bịa, vụng về quá."
Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày nhìn kẻ lập dị này một cái, trong lòng thầm nghĩ, tên này rốt cuộc có chuyện gì vậy? Miệng suốt ngày nói ‘giả’.
Dường như cảm nhận được sự khó hiểu của Lý Hỏa Vượng, Ngũ Kỳ đang tựa lưng vào tường hút thuốc bên cạnh lên tiếng giải thích: “Không sao đâu, đừng để ý đến cậu ta, tên này chính là như vậy, chủ nghĩa hư vô, cử chỉ điên rồ, cậu cứ coi toàn bộ những gì cậu ta nói là rắm thối là được."
Lý Hỏa Vượng lười quan tâm đến người này, hắn nhìn về phía Thanh Vượng Lai: "Tối nay chúng ta động thủ thế nào? Bọn họ đã càng lúc càng hung hăng càn quấy rồi, nếu lề mề nữa, e rằng sẽ sinh ra thêm nhiều rắc rối."
Hắn không khỏi nôn nóng, người khác dùng cả xe tải để đâm mình rồi, nếu không nôn nóng thì không có thời gian nữa.
"Tôi không ý kiến, vậy các vị thì sao?" Thanh Vượng Lai hỏi những người khác.
Sau khi hỏi hết một vòng, Thanh Vượng Lai giơ tay lên và nhìn vào thời gian trên đồng hồ: "Còn mấy giờ nữa là trời sáng rồi. Nếu muốn động thủ thì chúng ta phải nhanh lên."
Cuối cùng sau khi đạt được thỏa thuận, bọn họ lần lượt đi xuống tầng dưới. Ngoại trừ Triệu Lôi đi chiếc xe máy của anh ta, những người còn lại đều lên chiếc xe RV của Ngũ Kỳ.
"Chị Ngũ, dừng lại trước cổng trường đại học, tôi cần đến ký túc xá lấy chút đồ."
"Người giàu có, vô lăng nằm trong tay tôi, muốn nhờ tôi làm gì thì cậu phải bày tỏ một chút chứ? Không bằng đi ngang qua trạm xăng, cậu phát chút lòng thương đổ xăng cho tôi đi?"
"Thật sự phục rồi, thời đại này vậy mà còn có người trộm xăng."
"Haha, được."
"Không vấn đề! Xe dịch vụ 0254 rất vui được phục vụ bạn!" Ngũ Kỳ đạp chân ga, chiếc RV lái ra phía bên ngoài Đảo Cam.
Chiếc RV của Ngũ Kỳ rất cồng kềnh nhưng cô ta lái còn nhanh hơn chiếc xe thể thao của Thanh Vượng Lai, rất nhanh đã đến cổng trường đại học.
"Ha ha... là giả đấy... ký túc xá lúc này sớm đã đóng cửa rồi... còn lấy đồ gì chứ, các người đều đang lừa tôi." Triệu Lôi dừng xe mô tô bên cạnh chiếc RV, nhìn Thanh Vượng Lai đi vào trong trường đại học và lẩm bẩm một mình.
Lý Hỏa Vượng lúc này vô cùng căng thẳng, hắn nắm chặt tay, suy nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Có khả năng sẽ gặp phải bọn họ, không được, mình cần có vũ khí trong tay!"
Nhìn ngó trái phải, hắn kéo ngăn kéo dưới bếp từ ra, trực tiếp nhét con dao làm bếp vào trong ngực, tâm trạng lo lắng lúc này mới đỡ hơn một chút.
“Nếu bây giờ thật sự không được nữa thì sẽ chặt đứt đầu xuống. Ta không tin như vậy mà cảnh sát phía bên kia còn cho rằng ta dựng chuyện."
Hai mươi phút sau, Thanh Vượng Lai bỏ tay trong túi bước lên xe, tuy nhiên chiếc RV còn chưa đi được bao lâu đã lại dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận