Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1009: Tan triều (1)

Ngữ khí của Dương Tiểu Hài tràn ngập không xác định, hắn ta cũng không biết thứ mình nhìn thấy rốt cuộc là thật sự hay là giả.
“Đừng nói nữa chủ nhà, chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài đi."
Triệu Tú Mai nói rồi cẩn thận ôm đối phương vào ngực, nhận lấy dây thừng từ tay khỉ con, trói chặt Dương Tiểu Hài lại, sau đó túm lấy dây thừng rũ xuống chuẩn bị leo lên trên.
“Tú Mai, nàng ... nàng như vậy là không lên được, chờ ta nghỉ một lúc lấy lại sức.”
“Ta không phải tiểu thư ru rú trong nhà, năm ta mười tuổi đã theo phụ thân cày ruộng, sức lực của ta lớn lắm.”
Triệu Tú Mai nói xong đạp hai bên từng bước leo lên.
Ba con khỉ không cần dây thừng, thuần thục bám vào vách đá hai bên nhảy lên xuống cổ vũ cho nàng.
Chờ khi người Triệu Tú Mai ướt sũng rốt cuộc leo ra khỏi khe hở.
Dương Tiểu Hài cật lực ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, phát hiện tất cả địa hình của Thanh Khâu đều thay đổi, một số gò núi nhô ra ở phương xa đều biến mất, gò núi mới thì nhô lên.
Lý Hỏa Vượng sát khí ngút trời dắt ngựa, chậm rãi đi vào trong Thượng Kinh Thành, đạo bào màu đỏ trên người hắn trở nên càng đỏ máu.
Nơi Lý Hỏa Vượng đi qua không ai dám tới gần, lần lượt né tránh.
Bộ dạng như vậy tự nhiên hấp dẫn thám tử trong Thượng Kinh, nhưng loại tình huống này đã không phải lần đầu tiên, bọn họ đều đã thói quen.
Người này là người của hoàng thượng, không muốn rước lấy phiền phức thì đừng điều tra lung tung.
Lý Tuế lại mặc vào da thịt của An Ninh công chúa, ngồi nghiêng trên yên ngựa, có vẻ nó hơi mệt, đầu nhỏ lúc lắc theo tiếng vó ngựa.
Ngưu Tâm Thôn cách Thượng Kinh Thành rất xa, nhưng Lý Hỏa Vượng đi khắp nơi nhổ cứ điểm của Pháp Giáo, quanh Ngưu Tâm Thôn cũng không ngoại lệ.
Thừa dịp đó Lý Tuế tiện thể trở về lấy da thịt, báo bình an với người khác, nói cho họ nghe bi kịch của Lữ Gia Ban.
Mới vào Thượng Kinh Thành, Lý Hỏa Vượng không đi nơi khác, thẳng tiến Giam Thiên Tư.
Lý Hỏa Vượng hỏi người đàn ông ở sau quầy:
“Còn nơi nào có Pháp Giáo giơ cờ tạo phản?”
“A à ... đại nhân chờ chút." Nam Cung trán đổ mồ hôi nhanh chóng tra ghi chép.
Nam Cung vừa cẩn thận vừa nhanh nhạy, người trước mắt đã bám hoàng quyền, thân phận khác với xưa rồi.
“Đại nhân, cái đó ... trong sáu đường Đại Lương hiện giờ Pháp Giáo nào cứng đầu dám lú đầu ra đều bị diệt gần hết, trong đó đều có công lao lớn của ngài. Phải rồi, ta kết toán thù lao việc lần này cho ngài luôn.”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng phất tay, xoay người rời đi: "Miễn: “.
Trong khoảng thời gian này hắn chạy vào chạy ra không phải vì Dương Thọ Đan của Giam Thiên Tư. Pháp Giáo tín ngưỡng Vu Nhi Thần tuyệt đối không thể mặc kệ nó phát triển, nếu không thì Đại Tề hôm nay là ngày mai của Đại Lương.
Đi ra Giam Thiên Tư, Lý Hỏa Vượng quyết định vào cung hỏi thăm Cao Trí Kiên, hắn đã giao tiếp nhiều với Giam Thiên Tư nên biết những việc được tuyên bố ra không phải toàn bộ.
Không tiêu diệt Pháp Giáo hoàn toàn thì Lý Hỏa Vượng quyết không bỏ qua.
Lý Hỏa Vượng mới bước ra ngoài, một người nằm ngoài dự đoán xuất hiện ở trước mặt hắn.
Lữ Tú Tài lưng cõng thanh kiếm tiền đồng, hai mắt đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm dắt hai con ngựa miệng sùi bọt mép sắp ngã quỵ, hắn ta đứng đó.
“Sư phụ, phụ thân của ta đâu?” Giọng của Lữ Tú Tài khàn khàn, tràn ngập mệt mỏi, dường như dã biết được điều gì.
Lý Hỏa Vượng không nói chuyện, mang theo Lữ Tú Tài đi hướng nhà nhỏ của mình.
Vừa đẩy mở cổng lớn, còn chưa bước vào Lữ Tú Tài đã nghe tiếng hát lặp lại vô số lần.
Lữ Tú Tài run rẩy đi vào trong, nhìn thấy Lữ Trạng Nguyên điên khùng ở trong căn phòng bị hàng rào sắt chặn.
Lữ Trạng Nguyên bị nhốt trong phòng giống như vị tướng trên đài, khí vũ hiên ngang hát Đại Hí.
"Tưởng mẫu thê, tương thùy kháo ? Vọng gia hương, khứ lộ dao, hồng trần trung ngộ liễu yêm ngũ lăng niên thiểu !"
Tuy rằng không có tiếng nhạc đệm, nhưng bản năng mấy chục năm khiến Lữ Trạng Nguyên hát đúng nhịp.
"Phụ thân!" Lữ Tú Tài hai tay cầm lấy hàng rào sắt, thất thanh hét hướng bên trong.
Nhưng Lữ Trạng Nguyên đầu đầy tóc bạc vẫn không bất cứ phản ứng, tiếp tục hát.
Ngay lúc này, một vị lão thái giám từ lầu hai ôm Tú Nhi đi xuống, thấy Lý Hỏa Vượng trở về thì vội vàng quỳ ở trước mặt hắn: “Nô tài kính chào đại nhân, trong thời gian đại nhân đi vắng, Lữ lão gia đều khỏe, ăn được ngủ được.”
Lý Tuế vươn tay ôm Tú Nhi từ ngực của thái giám, dùng xúc tu nhẹ nhàng chơi với cô bé, nhưng cô bé không mở miệng, không chịu nói một từ nào.
"Sư phụ, ca của ta đâu? Tẩu tử của ta đâu?” Lữ Tú Tài đôi mắt đỏ rực xoay người lại, cắn răng hỏi.
Theo ánh mắt của Lý Hỏa Vượng, Lữ Trạng Nguyên nhìn thấy hai bình gốm trắng dán giấy đỏ đặt trên tủ.
Lữ Tú Tài đi qua, duỗi tay ôm hai cái bình khóc rống lên, hắn ta vốn có nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận