Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1032: Rời đi (2)

"Đệ cùng đừng chê ghét, Lý Quốc chúng ta đang đánh nhau với Hậu Thục, ai cũng có thể nhìn ra được Hậu Thục không chống cự nổi nữa, đợi đại thắng rồi, đệ cũng coi như có một phần công lao."
Sau khi nhìn thấy Hầu Oa ôm bạc rời đi, Dương Tiểu Hài bèn giả vờ ngoan ngoãn gật đầu và đi về phía thuyền của mình.
Khi đến khoang thuyền, nhìn thấy bạc trong tay Hầu Oa, Dương Tiểu Hài thở phào nhẹ nhõm: "Được! Mau thu dọn! Chúng ta đi ngay bây giờ."
Thực ra cũng không có gì để thu dọn cả, những thứ khác đều bị Trì Bạch Thuỷ bán hết rồi.
Nhân lúc trời tối, Dương Tiểu Hài dẫn theo bốn người còn lại mang theo một ít bạc lẻn vào bờ, trong lúc rời đi cũng không hề thuận buồm xuôi gió.
Nhưng bất kể là ai bị đánh thức, gậy như ý gỗ mục luôn có thể khiến bọn họ yên tĩnh trở lại, đợi đến lúc bọn họ hoàn hồn lại, Dương Tiểu Hài đã đi xa rồi, bọn họ đều cho rằng đó là ảo giác và giấc mơ của mình.
Cuối cùng cũng rời khỏi những ngôi nhà gỗ được xây dựng trên biển này mà không gặp bất kỳ rủi ro nào, đám người Dương Tiểu Hài chạy dọc theo con đường nhỏ vào đất liền.
Mặc dù rất mệt mỏi và trời đêm nay rất lạnh nhưng Dương Tiểu Hài lại cảm thấy mình như được sống lại, hắn ta muốn về nhà! Về lại ngôi nhà thực sự của hắn ta!
"Đương gia! Nghỉ ngơi một lát đi, Hầu Oa không theo kịp." Nghe thấy lời nói phía sau, Dương Tiểu Hài vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hầu Oa ôm bạc, mệt đến thở hổn hển.
Không có xe ngựa, hơn nữa bạc lại nặng, lúc chạy đương nhiên rất mệt, nhìn con đường đất vắng vẻ, Dương Tiểu Hài vươn tay xếp bạc của Hầu Oa lên số bạc của mình: "Được, vậy nghỉ ngơi một chút trước, có điều chúng ta không thể ngủ, Hậu Thục đang đánh nhau với Lý Quốc gì đó kia, chúng ta phải mau chóng trở về Thanh Khâu."
Ngay khi đám người Dương Tiểu Hài đang ngồi bên vệ đường thở hổn hển, hắn ta đột nhiên nhìn thấy những ngọn đuốc được thắp sáng trên con đường ven biển, giống như một con rồng lửa dài.
"Không hay rồi! Bọn họ tỉnh rồi!" Dương Tiểu Hài ôm bạc chuẩn bị chạy tiếp, thế nhưng ở phía con đường cũng có đuốc, hắn ta bị bao vậy rồi.
Dương Tiểu Hài không còn hướng nào để trốn thoát, rất nhanh liền nhìn thấy những khuôn mặt cầm đuốc kia, bọn họ là họ hàng thân thích của mình, dẫn đầu là cha ruột mình.
Điều này không là gì cả, nhưng khi Dương Tiểu Hài nhìn thấy mẹ ruột mình đứng bên cạnh ông ta với ánh mắt né tránh, đầu hắn ta lập tức như bị búa bổ.
Bị người ta phát hiện mình muốn chạy trốn, điều này không là gì cả, nhưng có thế nào hắn ta cũng không ngờ mẹ mình lại nói ra bí mật này, vậy mà lại là người mẹ ruột đối xử tốt với mình như vậy đi mách lẻo.
"Được đấy! Được lắm! Muốn chạy đúng không? Còn muốn ôm bạc chạy." Trì Bạch Thủy trông tức giận dị thường, sắc mặt đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh.
Đại tỷ trong đám người cũng tái mặt, nàng ta đã hiểu trước đó Dương Tiểu Hài gọi mình ra ngoài chỉ là để lừa mình lấy lại bạc.
"Con mẹ nó, đánh thật mạnh cho ta! Đừng nương tay, chết rồi thì ta chịu." Với lời nói của Trì Bạch Thuỷ, Dương Tiểu Hài nhìn thấy đại ca và nhị ca mình dẫn theo một đám trai trẻ xắn tay áo đi về phía mình.
“Cút đi!” Dương Tiểu Hài tức giận dùng sức khua gậy như ý gỗ mục trong tay, đám người kia lập tức đầy vẻ mơ màng ngây người tại chỗ.
Cảnh này lập tức doạ đám người dân sống trên thuyền xung quanh sợ đến mức liên tục lùi về sau mấy bước, kinh hồn bạt vía nhìn đồ vật trong tay hắn ta.
"Đây là cái gì? Đây là cái gì? Đây là?"
"Câu hồn sao? Ngũ Oa nhà họ Trì này biết câu hồn."
Đang lúc nhao nhao bàn tán, đại tỷ của Dương Tiểu Hài đột nhiên đầy vẻ kinh ngạc vui mừng mà nói: "Đây là pháp khí. Đây là pháp khí có thể câu hồn. Là đồ vật tốt."
"Huyện lệnh đại nhân nói, nếu giao ra vật này, ít nhất có thể đổi lấy chức quan bát phẩm. Hơn nữa vật này càng tốt thì chức quan có thể đổi càng cao."
Những lời này vừa được nói ra, ánh mắt của mọi người lập tức rực lửa, nhao nhao bàn tán.
Thấy những người này không hề bị mình doạ sợ mà ngược lại còn trở nên hưng phấn, Dương Tiểu Hài lập tức biết rằng không hay rồi.
"Lát nữa đi theo ta! Chúng ta xông vào trong rừng. Vào rừng rồi thì chia nhau ra chạy, có thể chạy thoát được người nào hay người đó." Dương Tiểu Hài nói xong, dùng lực khua gậy như ý trong tay về phía đám người bên trái, ánh mắt đám người kia bắt đầu mơ màng. "Đi!"
Dương Tiểu Hài dẫn những người này nhanh chóng xuyên qua đám người đang mơ màng, chen về phía trước.
Cùng với việc Dương Tiểu Hài không ngừng vung gậy như ý trong tay, từng đám người rơi vào mơ màng, nhưng vào lúc sắp chui được ra khỏi vòng vây, phía bên trái chợt lóe lên một tia sáng lạnh.
Cây xiên cá có ngạnh lập tức bay qua, trực tiếp đâm vào mu bàn tay cầm cây gậy như ý gỗ mục của Dương Tiểu Hài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận