Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 838: Hư Tự Bối (2)

Quan trọng hơn là Lý Hỏa Vượng không thể khuyên nhủ khích lệ vào lúc này, bởi vì có vẻ như tình hình ở Đại Tề hiện tại không lạc quan, tương lai sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào, hắn cũng không biết.
Có điều, loại chuyện đại sự thiên hạ này cũng không phải việc mà Lý Hỏa Vượng nên suy xét, bởi vì chuyện của bản thân hắn cũng quá bận rồi.
Vừa định tiếp tục đi, "soạt", một trận gió lạnh thổi qua, nửa người của Lý Hỏa Vượng nhất thời mất đi cảm giác.
"Lại tới?" Lý Hỏa Vượng nhận lấy thanh kiếm tiền đồng từ xúc tu của Lý Tuế, dùng sức vung nó về gió lạnh, bóng tối đằng kia bị kiếm tiền đồng cắt ra một mảng lớn, một mảng da người lơ lửng trong không trung lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Thấy Lý Hỏa Vượng vậy mà còn có thể động đậy, tấm da người kia lập tức mở rộng trên không trung, giống như một con đại điêu bổ nhào về phía hắn.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm trong tay và chuẩn bị cắt tấm da người này làm đôi, đột nhiên tấm da người mềm nhũn ra, nhẹ nhàng trượt xuống đất.
“Hả?” Lý Hỏa Vượng kinh ngạc cầm thanh kiếm tiền đồng trong tay khiêu tấm da người kia lên: "Sao đột nhiên lại không động đậy nữa?"
Sau khi nhìn thấy da người thực sự đã chết chứ không phải đang lừa mình, cổ tay Lý Hỏa Vượng khẽ phát lực, hất tấm da người trên kiếm tiền đồng đi.
Da người trắng loá di chuyển khỏi tầm mắt của Lý Hỏa Vượng, một khuôn mặt người quái dị xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ với một nốt chấm đỏ giữa ấn đường, hai mắt không hề chớp mắt, hiện ra vô cùng quái dị trong bóng tối.
Nhưng nếu chỉ như vậy thôi thì còn chưa đủ để dọa được Lý Hỏa Vượng, điều quan trọng hơn là khuôn mặt trang điểm kia của nàng ta đã bị hở phanh ra, lộ ra lớp giấy Tuyên Thành màu trắng nhạt được viết đầy cuồng thảo phía dưới da.
“Là ngươi sao?” Nữ nhân kia nhìn thẳng vào Lý Hỏa Vượng, nhỏ giọng nói ra câu nói không rõ ràng này.
Lý Hỏa Vượng làm sao có thể lãng phí thời gian nói nhảm với thứ này, hắn không chút do dự nắm lấy Tích Cốt Kiếm, vung về phía khuôn mặt kỳ quái kia.
“Là ngươi, thật sự là ngươi, ngươi vẫn khỏe chứ?” Cả khuôn mặt nhanh chóng di chuyển về phía bên trái, gần như dán vào vết nứt kia mà trốn đi.
Một mảnh đá huỳnh quang màu xanh lá cây được ném qua đó, cùng với việc ánh sáng xanh chiếu rọi bóng tối, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy rõ thân thể của nữ nhân này.
Bộ phận giống người duy nhất trên người nữ nhân này cũng chỉ có khuôn mặt kia, ngoại trừ khuôn mặt người thì con lại là thân thể thú vật bốn chân cực kỳ vạm vỡ đầy lông ngắn màu nâu sẫm đang nằm bò trên mặt đất.
Lông bờm đỏ rực như lửa mọc ra trên ba móng bốn chân và trên chiếc đuôi giống như đuôi sư tử của nàng ta, thỉnh thoảng lắc lư trái phải với thân thể.
Một mảnh giáp rỉ sét có khắc những chiếc răng nanh hung ác treo trước ngực nàng ta bằng một sợi xích, khiến bộ dạng của nàng ta càng trở nên đáng sợ hơn.
"Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?” Sắc mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên rất khó coi, chỉ cần nhìn vào bộ dạng này là có thể nhìn ra được thứ này e rằng không giống với những tà túy thông thường mà mình đối phó trước đây.
"Ngươi muốn cái gì! Chúng ta có thể nói chuyện.” Tuy nhiên, đối mặt với sự thương lượng của Lý Hỏa Vượng, đối phương không có bất cứ phản ứng nào.
"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ nàng ta chỉ là đang học nói, không nghe hiểu tiếng người?”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang nghĩ như vậy, thứ kia đã xông lên, ba móng vuốt dài sắc nhọn mang theo tiếng gào rít quét về phía cơ thể của Lý Hỏa Vượng.
Thân thể Lý Hỏa Vượng lập tức lùi về sau, trong nháy mắt cách xa thêm một trượng, tránh né đòn tấn công, thi thể trên mặt đất thay hắn chịu đựng đòn tấn công này.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, thi thể trung niên đang thối rữa kia vậy mà lại già đi nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng biến thành một lão già.
Lý Hỏa Vượng vung mạnh, Tích Cốt Kiếm quét qua nhưng lại bị đối phương dễ dàng né tránh.
"Lý huynh, cẩn thận một chút, con vật này là Niên.”
"Niên?"
"Đúng vậy, không phải Vạn Niên, là Hư Niên, đừng có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với nàng ta, nếu không tuổi thọ của ngươi sẽ bị nàng ta đoạt mất.”
Chạm cũng không chạm được, đánh lại đánh không bị thương, nhất thời tình cảnh của Lý Hỏa Vượng trở nên nguy khốn.
Lý Hỏa Vượng vốn muốn lợi dụng vết nứt để lui về Đại Lương trước rồi tính, nào ngờ Hư Niên này giống như biết trước, mỗi lần hắn chém ra một đường vết nứt phía trước mình, nàng ta lại lập tức xông qua gây rối.
Dưới sự không ngừng bức ép của nàng ta, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể không ngừng lùi lại.
Ngay khi thứ này lại lần nữa xông lên, sắc mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm nghị, trực tiếp nhận lấy hai cái xương sườn từ rốn ra, cắm ngược vào trong ngực mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận