Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 631: Hồng Trung

"Ai có thể giúp những người không căn như chúng ta truyền lại đời sau, đừng nói là yêu tăng, dù là yêu thì có sao?”
Nói xong lời này, thái giám cẩn thận kéo vạt áo che bụng của mình.
“Giờ đã biết tại sao hoạn quan chúng ta thân với Phật gia đại từ đại bi của Chính Đức Tự chưa? Cho nên, ngay từ đầu các ngươi đã tìm nhầm người, bít đường rồi, trừ phi các ngươi cũng có thể khiến chúng ta có nhi tử."
Nói xong lời này, thái giám mập xoay người vào kiệu, khi gã định cúi người thì hình như nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu lên nhìn đám người ở trước mặt:
“Phải rồi, nghĩa phụ còn nói lúc các ngươi ra tay, người bên nghĩa phụ tuyệt đối không tham dự vào, nhưng nếu các ngươi thật sự có bản lĩnh khiến hoàng thái hậu quay về hậu cung thì nghĩa phụ nhất định đi theo các ngươi làm việc.”
Vị thái giám này đã đi, để lại u ám cho người khác.
Lý Hỏa Vượng vốn không muốn để ý tới chuyện của Đại Tề, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn có chút không kiềm được đi tới bên cạnh Gia Cát Uyên, nói nhỏ:
"Thực lực của địch và ta cách biệt quá lớn, cảm giác toàn bộ U Đô không bao nhiêu người ở bên cạnh ngươi, hoàn toàn là châu chấu đá xe."
“Không lo, trong triều đình này đừng xem lập trường quá cứng ngắc, đừng nhìn bên chúng ta thế yếu, nhưng chúng ta chiếm thiên lý.”
"Thái hậu cầm quyền vốn là thiên lý khó chứa, người trong toàn bộ triều đình đều biết, bọn họ đuối lý sẽ không khó xử chúng ta.”
Lý Hỏa Vượng nghe lời này, ra chiều đăm chiêu gật đầu, dường như đang nghĩ cái gì.
Gia Cát Uyên nhìn về hướng Lý Hỏa Vượng, biểu cảm mang theo một chút tò mò hỏi: "Lý huynh, ngươi không sao chứ? Mấy ngày này sao cảm giác ngươi mất hồn mất vía vậy.”
"Không có việc gì, ta rất ổn." Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đáp lại.
"Có việc gì cần tiểu sinh hỗ trợ thì tuyệt đối đừng khách khí, một ít việc nhỏ ta vẫn có thể ra tay giúp đỡ được.”
Lý Hỏa Vượng nhìn cửa sổ giấy màu đỏ trên cửa sổ phương xa, lắc đầu: “Không cần, không có gì, trước tiên giúp ngươi giải quyết xong việc của Đại Tề đã, bên ngươi càng khẩn cấp hơn.”
Cộp cộp cộp!
Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, dường như có thiên quân vạn mã chạy hướng Lương phủ, tiếng trống trận đè ép lòng người từng tiếng vang rõ to.
“Sao Hãm Trận Doanh có mặt ở U Đô? Chẳng phải đám sát thần này đi trấn thủ biên quan rồi sao!"
Nghe tiếng hoảng loạn ngoài cửa, không khí trong Lương phủ cũng trở nên cực kỳ áp lực.
"Chớ hoảng sợ."
Giọng nói nhẹ hẫng của Gia Cát Uyên khiến mọi người đều an tĩnh lại, hắn ta cầm lấy quyển sách tranh bước nhanh ra ngoài cửa.
Lý Hỏa Vượng thấy cửa sổ giấy phương xa bỗng rách thành bốn phần, khuôn mặt của Giam Thừa vụt qua, chân mày hắn cau lại, lập tức nhấc chân đi theo.
Khi Lý Hỏa Vượng bước xuống đường thì thấy từng hàng Binh Gia bất động như núi đứng ở trước mặt.
Sát khí trên người bọn họ cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, bình dân bách tính xung quanh họ đều không kịp né tránh, bị tươi sống hù chết.
"Ha ha." Gia Cát Uyên nhẹ nhàng ngồi xuống đất, mở cuộn tranh ra, một cây đàn tranh cổ bằng mực đen bày ở trước mặt hắn ta.
Ting!
Dây đàn tranh bị Gia Cát Uyên gảy nhẹ, tiếng đàn cầm không ngừng hóa giải tiếng trống trận dồn dập.
“A!”
Một tiếng gầm nhẹ, Hãm Trận Doanh từ xa từng bước tiến lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Khi sát khí ngút trời của họ lên đến đỉnh điểm, bãi máu tanh hôi từ lòng đất phun lên, nhanh chóng hòa vào đàn tranh cổ của Gia Cát Uyên.
Cùng lúc đó, lâu vũ ở bốn hướng đông nam tây bắc, khúc gỗ, gạch ngói vụn rơi xuống, bốn pháp đàn dán đầy phù lục lộ ra.
Mấy đạo sĩ mặc đạo bào màu tím cùng giơ kiếm lên, bắt đầu lập đàn làm phép.
Cùng lúc đó, tiếng phạn trầm thấp không biết phát ra từ đâu, giống như móng vuốt bao trùm tất cả.
"Lý huynh, ngươi không cảm thấy việc này rất thú vị sao?” Gia Cát Uyên lật tay lại, cuốn lịch cũ kỹ xuất hiện trong tay.
Hắn ta lấy bút lông sói ra, dùng ngòi bút điểm hướng pháp đàn xung quanh, bốn vị đạo nhân nháy mắt đã mất, bút lông sói đã dính đầy đồ vật, có thể viết chữ.
Khi Gia Cát Uyên định viết thì thân thể Lý Hỏa Vượng nhanh chóng thay đổi vị trí, tay phải vô hình lấy đi lịch cũ của hắn ta.
Khoảnh khắc lấy vào tay, Lý Hỏa Vượng dùng hết mọi thế võ liên tục di chuyển trên không trung, lao hướng cửa sổ giấy.
"Lý Hỏa Vượng!"
Trong giọng nói của Gia Cát Uyên tràn ngập vô tận tức giận, thậm chí mái ngói bốn phía đều run rẩy.
Lý Hỏa Vượng hét to:
"Đừng lo lắng! Mau ngăn cản hắn giúp ta!”
Đủ loại Giam Thiên Tư từ các vị trí khác nhau chui ra, bao vây Gia Cát Uyên.
Nhưng mà bọn họ rất hiển nhiên không đánh lại Gia Cát Uyên, trong Hãm Trận Doanh lộ ra các khuôn mặt mạt chược, mang theo sát khí ngất trời xông về phía Gia Cát Uyên.
Lý Hỏa Vượng điên cuồng chạy trốn căn bản không thấy được sau lưng rốt cuộc phát sinh chuyện gì, thứ duy nhất hắn có thể nghe thấy là những tiếng hét thảm kéo dài không dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận