Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1138: Tình báo (2)

Chính Bá Kiều chớp chớp mắt, nhai lại những thứ trong dạ dày, đơn giản nhai rồi lại nuốt xuống.
“Thứ hữu dụng không nhiều, nhưng từ trong đầu tên này, chúng ta biết được một đường xoay xở của Pháp Giáo, nếu như chiến cuộc Tứ Tề thất bại, bọn họ tính toán bỏ ra một cái giá lớn làm phép mời thần tiên hạ phàm.”
“Hạ phàm? Ai? Vu Nhi Thần?” Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày.
“Không, Vu Nhi Thần không xuống được, nếu nó có thể xuống thì đã sớm xuống rồi, cũng không đến mức để Pháp Giáo làm mưa làm gió ở chỗ này.”
“Người xuống hẳn không phải Tư Mệnh, mà là một vài thứ dưới Tư Mệnh.” Chính Bá Kiều bên cạnh bổ sung.
Tư Mệnh trở xuống? Lý Hỏa Vượng nhớ tới mấy thứ vất vả chờ đợi ở bên ngoài Bạch Ngọc Kinh kia.
“Tương tự như Hỉ Thần?” Lý Hỏa Vượng đã từng giao thủ với thứ này, không thể không nói loại tà túy này vô cùng lợi hại.
“Không phải, Hỉ Thần không cần mời, nó ở ngay phía dưới, ngươi hô một tiếng là tới, sự tồn tại còn lợi hại hơn Hỉ Thần nhiều.”
“Bởi vì Thái Sơn Thạch là từ Đại Tề tới, hắn ta cũng chỉ biết những thứ này, những chi tiết khác phỏng chừng không ai tiết lộ cho bọn họ.”
Lý Hỏa Vượng nhìn vào nội dung trên Toàn Quang Kính ở một bên, nếu như nói chiến cuộc bất lợi, vậy chỉ sợ chính là hiện tại.
Quân đội của Đại Lương đã đến biên giới Tứ Tề, nếu như dựa theo tình hình hiện tại của Pháp Giáo, không phái binh tiếp viện, nhất định sẽ bị từng bước xâm chiếm hầu như không còn.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, nhìn về phía Huyền Tẫn bên cạnh: “Thứ ở loại trình độ này, nếu thật sự hạ phàm, các ngươi có hậu thủ đối phó không?”
Huyền Tẫn trả lời: “Chúng ta không thể chờ bọn họ mời ra rồi mới đề phòng, nếu đã biết được tính toán của bọn họ, chúng ta nên ra tay trước khi bọn họ chưa làm ra được.”
“Phái Binh Gia ra quân ồ ạt đẩy qua, tự nhiên là không được, vì tránh bứt dây động rừng, tốt nhất là để cho mấy người có thân thủ bất phàm người, đi phá hoại tính toán của bọn họ.”
“Ngươi nhìn ta làm gì? Ngoại trừ ta thì không có người khác sao?” Lý Hỏa Vượng bất mãn nói.
“Người có năng lực thì phải làm nhiều việc mà, những người khác tự nhiên cũng sẽ đi theo, nhưng chỉ có ngươi ở đây, ta mới có thể thực sự yên tâm a, nói câu thật lòng, hiện tại ngươi còn lợi hại hơn so với ta.”
“Đừng tâng bốc ta, ta tạm thời vẫn không ra tay được, loại chuyện này ngươi đi nghĩ cách giải quyết.”
Lý Hỏa Vượng thật sự không phải không muốn đi, có thể đánh bại kế hoạch của Pháp Giáo hắn đương nhiên vui vẻ, chỉ là công pháp tu giả của hắn vừa mới bắt đầu, có thể triệt tiêu tác dụng phụ của Tu Chân hay không, còn chưa bắt đầu nữa.
Không nghĩ cách giải quyết được phiền phức thật giả không phân biệt được này, thật sự lên chiến trường, chỉ sợ chuyện không thể dự liệu được gì đó đều có thể xảy ra.
“Không vội không vội.” Chính Bá Kiều mở miệng: “Chúng ta bên này cũng phải phái gian tế trong Pháp Giáo thăm dò thật giả, lúc nào ngươi có thể đi thì nói một tiếng, nếu theo kịp là tốt nhất, không theo kịp thì thôi vậy.”
Lý Hỏa Vượng lần nữa nhìn thoáng qua Thái Sơn Thạch si ngốc, xoay người rời khỏi nhà gia: “Huyền Tẫn, nhớ mang con gái ta từ Tứ Tề về.”
Sau khi Lý Hỏa Vượng đi, nhà giam trở nên lặng ngắt như tờ, nhìn phương hướng Lý Hỏa Vượng rời đi, hai người nhìn nhau cười một cái, ngay sau đó cùng lúc bất đắc dĩ lắc đầu.
“Loại người này thật sự là không dễ ở chung a.”
“Không sao, người này mệnh số không tốt, chờ hạo kiếp qua đi, hẳn là sẽ không tiếp xúc quá nhiều với chúng ta nữa.”
Trong chùa miếu hương khói lượn lờ, Bạch Linh Miểu tóc dài xõa vai hai chân ngồi xếp bằng trên bàn đá hoa sen, tuy rằng hàm răng dữ tợn của cô lộ ra từ khóe miệng, nhưng cũng ẩn giấu kim dài nhím màu đen và vảy rắn màu xanh biếc giữa làn tóc trắng.
Nhưng so với lúc trước, đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất đôi mắt trên mặt cô không nhiều không ít vừa vặn hai cái, tuy rằng một cái trong đó vẫn là mắt thú.
Bốn phía đài sen vây quanh Bạch Linh Miểu, là các hòa thượng của Chính Đức Tự Đại Tề, hai đầu gối bọn họ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, có tiết tấu gõ mõ.
Bọn họ vừa gõ mõ, còn vừa niệm kinh Phật tối nghĩa khó hiểu: “Liên trì hải hội, Di Đà Như Lai, Quan Âm Thế Chí tọa Liên Đài, tiếp dẫn Thượng Kim Giai, đại thệ hoằng khai, phổ nguyện li trần ai. Nam Mô Liên Trì Hải Hội Bồ Tát Ma Ha Tát.......”
Trong tiếng niệm chú của bọn họ, thân thể Bạch Linh Miểu bắt đầu dần dần xảy ra biến hóa, những thứ vốn không thuộc về bên trong cơ thể cô, đang chậm rãi nhúc nhích, dần dần lột xác làn da trắng bệch của Bạch Linh Miểu.
Không ít hòa thượng trên thân thể xuất hiện dấu vết thú hóa của Tiên Gia, nhưng rất nhanh đã bị bọn họ áp chế xuống.
Hai canh giờ qua đi, biến hóa chậm rãi dừng lại, đợi khi Bạch Linh Miểu buông tay xuống, dùng bốn bàn tay nhẹ nhàng sờ về phía mặt mình, phát hiện gương mặt hoàn toàn khác hẳn kia đã biến trở về dáng vẻ mình nên có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận