Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 617: Sai lầm

"Gia Cát huynh, ta cũng cảm thấy như vậy, chỉ có làm trộm nghìn ngày chứ làm gì có chuyện nghìn ngày canh chừng trộm. Ngươi nói xem nếu bọn họ cứ không chịu ra thì có phải chúng ta nên ...”
Lý Hỏa Vượng đang nói bỗng nhiên ngừng lại, biểu cảm của hắn nghiêm túc gắp thịt dê xào lăn trên đĩa, lại lần nữa nhét vào trong miệng nhai ngồm ngoàm.
Cạch!
Lý Hỏa Vượng ném mạnh đũa xuống bàn:
“Tất cả đừng ăn, đây là thịt người!"
Lý Hỏa Vượng lao qua, cầm kiếm gác lên cổ người ngồi trước quầy gảy bàn tính, Màn Thầu dưới gầm bàn lảo đảo.
Lý Hỏa Vượng gõ chuôi kiếm vào đầu người này, Lý Hỏa Vượng lập tức nâng đao lên, móc bao tử ra rạch một lỗ hổng lớn, đổ hết thứ vừa nuốt vào ra ngoài.
Sợ thuốc mê còn có sót lại, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng bỏ bao tử vào vò rượu rửa.
Khi Lý Hỏa Vượng hành động thì người khác đồng dạng lập tức có phản ứng, người thì ăn đan dược, người thì niệm kinh. Hạ Nhật Thăng thì thò tay vào y phục túm móc câu gắn ở một số huyệt vị trên người, giật mạnh.
Hành động của Lý Hỏa Vượng không chỉ nhắc nhở người khác, đồng dạng nhắc nhở tiểu nhị của tiệm đen này.
Tiểu nhị vừa rồi còn vẻ mặt thân thiện hiện giờ đã trên vai khiêng đại đao đầu quỷ, mang theo một đám người vọt ra.
Nhưng cảnh tượng cuối cùng mà tiểu nhị nhìn thấy là đạo nhân áo đỏ tức giận kéo kiếm đạp mạnh mặt bàn vọt về phía mình.
Chuyện kế tiếp không có bất cứ bất ngờ nào, vài bước đồ sát, không lâu sau, toàn bộ khách điếm lộn xộn, nồng nặc mùi máu.
Lý Hỏa Vượng đứng trong núi thây biển máu giống như sát thần, bảy, tám xúc tu màu đen mọc ra từ người của hắn quấn lấy binh khí khác nhau.
Cảnh này làm Giam Thiên Tư của Đại Tề Quốc rung động mạnh, làm Giam Thiên Tư, bọn họ lúc bình thường đi làm việc gặp đủ mọi chuyện, nhưng thứ trước mắt thì họ chưa thấy bao giờ.
Một số ý tưởng ở trong đầu cũng nhanh chóng biến mất, thật không hổ là bằng hữu của Gia Cát đại nhân, quả nhiên không tầm thường.
Lý Hỏa Vượng thở gấp đi tới bên cạnh Gia Cát Uyên, có chút khó tin hỏi: "Ngươi không bị thuốc mê trong thức ăn ảnh hưởng?”
Gia Cát Uyên dùng khăn tay lau nước miếng dính bên môi sau khi ói, sắc mặt khó xem nói:
“Tự nhiên là tiểu sinh nhìn ra được, nhưng ta cho rằng trong thức ăn chỉ có thuốc mê, bỏ thì phí, định ăn xong mới trừ thuốc mê, nào ngờ thịt dê này là lấy thịt người giả mạo. Thật ghê tởm!”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn phần bụng rách một khe hở của mình, thở dài một hơi, hiếm có hôm nay tâm tình tốt một chút, nào ngờ gặp chuyện này.
Tuy rằng chính mình hiện tại đã không sợ loại chuyện này, nhưng như cóc nhảy lên chân, không hại người lại làm người ta ghê tởm.
“Đại Lương Quốc vẫn luôn yên ổn mà sao có quán đen chuốc thuốc hại người như vậy?”
Hồng Trung đã lâu không thấy chui ra gầm bàn:
"Ha ha ha, Lý Hỏa Vượng, ngươi nghĩ sai rồi, không nghe Tâm Bàn nói gì sao? Hiện tại đây là Đại Tề chứ không phải Đại Lương!”
Lý Hỏa Vượng hơi ngẩn ra:
“Chẳng lẽ nơi này thật sự biến thành Đại Tề? Năng lực của Tâm Bàn này rốt cuộc là sao?”
Trong một chốc hắn suy nghĩ rất nhiều, định há miệng hỏi Hồng Trung thì thấy biểu cảm nôn nóng mau hỏi ta đi của hắn ta, thế là Lý Hỏa Vượng ráng nhịn, lấy ra Hỏa Áo Chân Kinh tự chữa thương cho mình.
Nhưng Hồng Trung không chịu để yên:
“Ôi chao, Lý đại nhân thật là thấy rộng biết nhiều, ngay cả thịt người cũng nếm ra được, bội phục! Bội phục!"
Hồng Trung còn muốn nói cái gì thì Lý Tuế bỗng xen lời:
“Phụ thân, có thể cho ta mấy thanh kiếm không?”
“Mấy thanh kiếm? Ngươi muốn làm gì?" Lý Hỏa Vượng dừng niệm chú.
"Ta muốn giúp phụ thân, lần sau gặp phải người xấu, ta cũng có thể giống như vừa rồi, ra tay giúp đỡ!"
“Trong thân thể của ta chứa ngươi đã đủ chật rồi, làm gì có chỗ trống để nhét kiếm vào. Đừng quấy, ngoan.”
Nhưng Lý Tuế không chịu ngoan:
“Không chịu, không chịu! Ta muốn kiếm, ta muốn kiếm!”
Tùy theo Lý Tuế giãy giụa, xúc tu màu đen chui ra từ ống quần của Lý Hỏa Vượng, rơi xuống đất không ngừng cuộn sóng, giống như con nít lăn trên đường đòi phụ mẫu mua kẹo hồ lo.
“Chết tiệt, Lý Tuế học điều này từ đâu vậy?”
Lý Hỏa Vượng dỗ dành một lúc, cuối cùng dùng bao dụng cụ tra tấn của mình khiến nó vừa lòng an tĩnh lại.
"Nhìn thấy không, trong này cái gì đều có, dao này, cái cưa, búa này, cây kéo, cây kẹp, cái xẻng, giờ chúng là của ngươi, về sau đụng tới người xấu, ngươi cầm chúng nó ném vào họ.”
Xúc tu của Lý Tuế chui ra từ lỗ rốn, loay hoay ngắm mớ dụng cụ tra tấn này, tiếng cười vui sướng không ngừng truyền vào tai của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đầu, đi theo đám Đại Tề Giam Thiên Tư ra quán đen.
Tiểu nhị của quán đen bị Lý Hỏa Vượng giết hết, thú cưỡi ở hậu viện tự nhiên thuộc về bọn họ, bên cạnh xe ngựa của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng có bạn mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận